Chương 42

Biểu cảm của ông ta trở nên nghiêm túc, ông ta quyết tâm thể hiện năng lực của mình để những người khác không thể hoài nghi. Vì thế ông ta múa may xong, lấy ra một lá phù màu vàng, ngậm một chút nước trong miệng rồi phun ra.

Lá phù màu vàng lập tức hiện ra hình quỷ đang đổ máu. Mọi người xung quanh thấy thế liền sợ hãi, nhanh chóng lui về phía sau. Nhất Phong đạo trưởng nhìn lướt qua Mạnh Sơ Bình, thấy hắn đang đứng ngẩn người thì ông ta không kiềm chế được sự đắc ý, “Mọi người yên tâm đi, yêu tà này đã bị ta chém.”

Cuối cùng Phó lão phu nhân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn dáng vẻ này của Mạnh Sơ Bình, chẳng lẽ là yêu tà trong cơ thể đã bị loại bỏ?

Nhưng chưa nhẹ nhóm được bao lâu bà ta đã nghe được âm thanh tỉnh ngộ của Mạnh Sơ Bình, [A, cuối cùng cũng nghĩ ra, hình quỷ trên lá phù này là được dùng nước kiềm vẽ lên, thảo nào không có chút dấu vết gì. Chờ đến khi cần làm phép thì lại phun một ụm nước lên sẽ hiện thành hình quỷ bị chảy máu.]

Khuôn mặt Phó lão phu nhân lại trở nên vặn vẹo, sao âm thanh đó vẫn còn ở đây?

Nhất Phong đạo trưởng cũng sững sờ, không có khả năng? Sao Mạnh Sơ Bình có thể nhìn ra? Ông ta không tin vào yêu tà nên lại nói: “Vậy tiếp theo bần đạo phải đốt thi thể của yêu tà này, tránh hậu họa về sau.”

Nói xong, ông ta đặt là bùa trên bàn, sau đó bày ra một thủ thế rồi bắt đầu khoa chân múa tay, “Ta thỉnh đan thiên hỏa tê viện nguyên soái, hồng mông Bính đinh thần… Hóa thành cát bụi, cấp tốc nghe lệnh!”

Ông ta dùng ta ngón tay giơ lá bùa kia, trong chớp nhoáng, lá bùa trên ngón tay ông ta đã cháy lên. Phó lão phu nhân vô thức lùi xuống một bước, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Lúc này Nhất Phong đạo trưởng lại ngậm một ụm nước, phun về phía lá bùa đang cháy. Sau đó ông ta nhanh chóng ném lá bùa vào chiếc chén trên bàn, chiếc chén cũng bốc cháy ngay lập tức.

Làm xong một loạt các động tác, Nhất phong đạo trưởng vô cùng tự tin, pháp thuật lần này trông có vẻ đáng sợ, người bình thường không dám nghiên cứu huống chi là nhìn ra cơ chế của nó. Ông ta không tin Mạnh Sơ Bình còn có thể nhìn ra.

Không ngờ ông ta vừa nghĩ như vậy đã nghe được âm thanh của Mạnh Sơ Bình, [Trên tay ông ta dính bột long não, phốt pho và lưu huỳnh đúng không? Phốt pho và lưu huỳnh dễ cháy, vừa tiếp xúc với không khí đương nhiên là sẽ ra lửa, còn bột long não có thể hấp thu nhiệt lượng khi đốt, vậy nên ngón tay mới không bị bỏng, sau đó phun một ụm rượu vào, oa, thật lợi hại, muốn dọa bao nhiêu người cũng được.]

[Nhưng vị Nhất Phong đạo trưởng này cũng thật biết cố gắng, nhìn xem, vì kiếm miếng ăn mà nỗ lực học đủ loại tri thức hóa học và động tác diêu hoa tay, cũng không trách được lão phu nhân nghe ông ta nói gì cũng tin.]

Phùng thị và Võ thị nghe được cũng sửng sốt, tuy rằng bọn họ không rõ những gì Mạnh Sơ Bình đang nghĩ nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.

Nhất Phong đạo trưởng đang hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ ông ta phải về nhà tu luyện thêm mấy năm nữa thật sao?

Trong đầu Phó lão phu nhân cũng rối loạn như cuộn chỉ, rốt cuộc là do đạo hạnh của Mạnh Sơ Bình quá cao hay là tên Nhất Phong đạo trưởng này là giả?

Hai người ngơ ngác đi vào phòng, một lát sau Nhất Phong đạo trưởng đã dần tỉnh táo lại, ông ta đứng lên, nói: “Lão phu nhân, nếu pháp sự này đã xong vậy bần đạo cáo từ trước.”

Phó lão phu nhân cũng không muốn giữ ông ta lại vì thế liền nói; “Vậy ta cho người tiễn đạo trưởng về.”

Lúc này Nhất Phong đạo trưởng không còn vẻ tiêu sái phiêu dật như ban đầu, ông ta cùng đạo đồng của mình nặng nề bước theo sau nha hoàn của Phó lão phu nhân.

Chờ sau khi Nhất Phong đạo trưởng rời đi, Phùng thị liền thuận thế nói: “Vậy con cũng cáo lui trước.”

Mạnh Sơ Bình vội vàng đứng lên, đi theo sau Phùng thị, thật đúng lúc, hắn đỡ phải nói chuyện. Hiện giờ Phó lão phu nhân không muốn nhìn thấy Mạnh Sơ Bình nữa, bà ta xua tay, “Đi đi.”

Hai người cùng đi ra khỏi viện Phó lão phu nhân rồi từng người lần lượt trở về viện của mình. Khi về tới viện, Mạnh Sơ Bình lại ngồi ngây người một lúc thì thấy tiểu nha hoàn đã mang cơm chiều tới.

Nhìn đồ ăn trên bàn, Mạnh Sơ Bình nhíu mày, [Đây không phải đồ thừa lúc trưa sao? Mà nhìn còn không được như lúc trưa đâu! A, sao đồ ăn bá phủ lại còn tệ hơn cả ở nông thôn thế?]

Hắn vô thức suy đoán, [Chẳng lẽ trong bá phủ này, thu không đủ chi?]

Kim Trản khinh thường thầm nghĩ, đúng là lớn lên ở bên ngoài nhiều năm, còn không nhìn ra đây là chiêu trò của nhà bếp, bá phủ gia lớn nghiệp lớn, sao ngay cả một bữa cơm tử tế cũng không có?

Chỉ đơn giản là hạ nhân đang giở trò bịp bợm thôi.