Chương 3

Nhìn bộ dạng hiếm lạ của Mạnh Sơ Bình, Mạnh Sơ Bình đầy mặt hiếm lạ bộ dáng, Trần quản sự cười nhạo một tiếng, thật là chưa hiểu sự đời, nghèo kiết hủ lậu.

Ông ta hắng giọng một chút, đắc ý nói: “Ngũ thiếu gia thấy thế nào? Có lẽ người chưa từng tới nơi nào náo nhiệt như thế này đi?”

Mạnh Sơ Bình không nói gì, chỉ liếc nhìn Trần quản sự một cái, [Đương nhiên, từ nhỏ đến lớn mình còn chưa ra khỏi làng bao giờ, mỗi ngày đều phải ăn rau cỏ, khoai và trấu, thậm chí khó ngửi được mùi thịt trong miệng.]

Trần quản sự lại càng đắc ý, ông ta nói tiếp “Lão nô nói cho người biết, tại kinh thành này, đồ ăn ngon và đồ vật thú vị nhiều lắm đấy, người không thể xem xong trong chốc lát đâu. Về sau khi người sống tại đây thì sẽ có nhiều cơ hội để dạo quanh nơi này.”

Nói xong, ông ta lại tự nhận là mình có hảo tâm dặn dò, “Nhưng sau khi vào bá phủ thiếu gia đừng liếc ngang liếc dọc mọi nơi như vậy. Quy củ bá phủ rất nghiêm, các chủ tử và bọn hạ nhân cũng nhiều, để không bị người đời chê cười….’

Mạnh Sơ Bình cảm thấy Trần quản sự như một con ong luôn vo ve bên tai hắn, khiến hắn mất kiên nhẫn, [Trần quản sự cũng nói quá nhiều rồi, người bá phủ không ngại ông ta phiền sao?]

Trần quản sự nghẹn lại, tức khắc không nói thêm gì nữa. Một lúc lâu sau ông ta vung tay áo, hừ lạnh một tiếng, "Ngũ thiếu gia xin hãy tự bảo trọng!”

Sớm biết như thế này thì mới nãy ông ta không nên hảo tâm khuyên bảo.

Mạnh Sơ Bình cảm thấy không thể hiểu được Trần quản sự, không phải đang yên đang lành sao mà lại khó tính nữa rồi, [Bảo sao ông ta không được trọng dụng, tính tình không tốt còn dong dài, không biết nói dài nói dai thì thành nói dại sao?”

Trần quản sự siết chặt bàn tay, hơn nửa ngày sau mới kìm nén được ý nghĩ muốn đánh người. Hừ, chờ tới khi về phủ xem, sẽ có rất nhiều cơ hội để giáo huấn hắn.

Trong lộ trình kế tiếp, cả hai người đều không nói gì, cả một đường im lặng cho tới khi xe ngựa dừng lại tại An Dương bá phủ.

Mấy người gác cổng chính nhàn rỗi không có việc gì làm, uể oải nhìn một chiếc xe ngựa đang đi tới rồi dừng lại. Ngay sau đó, Trần quản sự và một thiếu niên tầm khoảng mười sáu, mười bảy tuổi bước xuống từ xe ngựa, bọn họ đều tò mò, dùng ánh mắt đánh giá Mạnh Sơ Bình

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Mạnh Sơ Bình không được tự nhiên mà lặng lẽ dịch sang phía sau Trần quản sự. Không còn cách nào khác, với tư cách là một xã khủng, hắn không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, chỉ có thể dùng Trần quản sự để che đậy tầm mắt người khác.

Những người gác cổng đang tò mò về thân phận của Mạnh Sơ Bình thì liền nghe thấy Trần quản sự nói, “Ngũ thiếu gia, chúng ta vào nhanh thôi, nhị lão gia và nhị phu nhân đang chờ người!”

An Dương bá phủ có tổng cộng bốn phòng, đại lão gia và tứ lão gia là con chính thất, nhị lão gia và tam lão gia là con thϊếp thất. Nhưng đại lão gia và tứ lão gia không phải là cùng một mẹ mà ra vì vị phu nhân đầu của An Dương bá hầu đã sớm qua đời, lão phu nhân hiện tại là kế phu nhân.

Đến Mạnh Sơ Bình thì càng là con thϊếp thất của con thϊếp thất — mẹ ruột của cơ thế này là thϊếp thất của nhị lão gia, nhưng bà cũng đã mất từ lâu.

Mạnh Sơ Bình còn nóng lòng rời khỏi chỗ này hơn cả Trần quản sự, vừa nghe ông ta thúc giục, hắn liền nhanh chóng bước về phía trước, bước đi như bay. Chỉ trong nháy mắt, Trần quản sự đã phát hiện mình bị tụt lại phía sau nên vội vàng đuổi theo, đồng thời cũng coi thường Mạnh Sơ Bình, dù sao cũng đã sống trong cảnh nghèo khó lâu nên gấp không chờ nổi cuộc sống phú quý hưởng thụ phía trước.

Hai người vừa đi vào, những người gác cổng liền xôn xao bàn tán, “Ngũ thiếu gia? Ngũ thiếu gia nào?”

“Nhìn y phục tồi tàn mà hắn mặc đi, chẳng nhẽ là từ bên dòng thứ nghèo nào đó?”

“Các ngươi nói xem, hắn có phải là ngũ thiếu gia đã bị vứt bỏ mười mấy năm trước không?”

……

Trần quản sự dẫn Mạnh Sơ Bình đi một lúc, sau đó liền đưa hắn tới một cánh cửa. Sau đó, có một bà tử bước ra, vẻ mặt tươi cười chào đón, “Vị này chính là ngũ thiếu gia đúng không? Lão nô thỉnh an thiếu gia, nhị lão gia và nhị phu nhân đã ngóng trông người trở về từ lâu, người mau vào bên trong thỉnh an đi.”

Nói xong bà liền bất động thanh sắc đánh giá Mạnh Sơ Bình từ đầu đến chân một hồi liền phát hiện y phục Mạnh Sơ Bình quá tầm thường, thậm chí còn không thể so sánh được với mấy gã sai vặt hay đi theo các thiếu gia trong phủ, vì vậy ánh mắt không khỏi coi thường.

Nhìn thấy thần sắc của bà tử, Mạnh Sơ Bình không khỏi có chút câm nín, [Bà ta đây là coi thường mình sao? Không thể nào? Chẳng nhẽ làm một hạ nhân trông cửa và làm việc vặt như vậy còn rất kiêu ngạo?]