Lão phu nhân Phó thị đang cùng tứ phu nhân Võ thị và mấy nha hoàn đang đùa giỡn trong phòng, nghe nói Phùng thị tới liền lập tức nhìn về phía cửa.
Mạnh Sơ Bình vừa vào cửa, đã bị từng đôi mắt nhìn chằm chằm, da đầu hắn tê dại, chỉ có thể nhìn thẳng, tiếp tục đi theo sau Phùng thị vào bên trong.
Thấy Phùng thị đưa một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi tiến vào, tứ phu nhân Võ thị hơi nhíu mày lại, trong lòng có chút không vui, “Ta nói này nhị tẩu, sao nhị tẩu có thể tùy tiện đưa người ngoài vào được? May mắn là lúc này các cô nương không tới đây, không thì chẳng phải đã đυ.ng phải các nàng rồi sao?”
Cũng không biết Phùng thị tìm cái tên tiểu tử này từ chỗ nào, trên mặt thì mang thương thế, vẻ mặt thì xám xịt. Mang bộ dạng này tới thỉnh an lão phu nhân liền biết là người không có lễ nghĩa.
Phó lão phu nhân cũng có chút không vui, bà hơi xụ mặt, hỏi Phùng thị, “Nhà lão nhị à, đây là thân thích phía nhà con?”
Phùng thị nhanh chóng nói, “Lão phu nhân, đây nào phải thân thích phía nhà con mà là Bình nhi nhà chúng ta. Mấy ngày trước không phải đã có tin tìm được nó rồi sao, hôm nay nó vừa mới hồi phủ nên con dẫn tới thỉnh an người.”
Nói xong, bà ra hiệu cho Mạnh Sơ Bình, “Còn không mau tới thỉnh an lão phu nhân?”
Mạnh Sơ Bình muốn tiến lên, thì lại nghe bên ngoài có người vào bẩm báo, “Tam tiểu thư, lục tiểu thư và các biểu tiểu thư tới ạ!”
Cùng lúc đó, bảy tám nha hoàn vây quanh bốn cô nương từ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào, sau khi mọi người hành lễ xong, cô nương dẫn đầu làm như không nhìn thấy Mạnh Sơ Bình, đi thẳng đến chỗ lão phu nhân, “Tổ mẫu!”
“Ai.” Phó lão phu nhân vội vàng ôm lấy Mạnh Tử Vân, vui vẻ nói: “Vân nhi, hôm nay ra ngoài chơi có vui không?”
Mạnh Tử Vân dựa theo lực của Phó lão phu nhân, ngồi xuống cạnh bà, cao hứng nói: “Tổ mẫu, để con kể cho người, hôm nay bọn con chơi ra ngoài chơi rất vui…”
Mấy vị cô nương còn lại thấy nàng vui vẻ nói chuyện liền tự giác ngồi xuống một bên, chỉ còn lại Mạnh Sơ Bình ngồi cũng không xong, đi cũng không được nên đành phải đứng yên tại chỗ, hy vọng các nàng sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Chỉ là hắn đứng một lúc, chân cũng dần tê dại mà mấy vị cô nương kia vẫn còn nói “..... Chỉ là có mấy cô nương vây quanh con nói chuyện, nhưng cũng nói quá nhiều, thật phiền phức.”
Mạnh Sơ Bình nhìn sắn mặt của nàng, kia nào giống như bị phiền, thậm chí còn có vẻ khá đắc ý vì vậy hắn không nhịn được mà lại phun tào trong lòng, [Đúng vậy, đúng vậy, biết nói nhiều sẽ khiến người khác phiền toái, sao nàng ta còn nói nhiều như vậy, không cảm thấy mình khiến người khác cảm thấy phiền phức sao?]
Mạnh Sơ Bình đã đứng một hồi lâu, vừa mệt vừa đói nhưng vẫn không tỏ thái độ với Mạnh Tử Vân. Một nam nhân như hắn đang đứng sờ sờ tại nơi này, hắn không tin thời điểm Mạnh Tử Vân tiến vào không nhìn thấy mình. Bọn họ biết rõ hắn đang thỉnh an lão phu nhân nhưng lại cố tình quấy rầy, quả thật là không có ý định tốt.
Mạnh Tử Vân lông mày dựng lên, quay đầu về hướng Mạnh Sơ Bình, trợn mắt, tiểu tử thối này là ai mà nói chuyện khiến người ta khó chịu vậy.
Hạ quyết tâm phải dạy cho Mạnh Sơ Bình một bài học, Mạnh Tử Vân nhanh chóng dùng khăn che mũi đồng thời tỏ vẻ chán ghét, ngả người ra sau, “Tổ mẫu, tên ăn mày này từ đâu tới, sao lại ở đây, hình như trên người hắn có mùi gì kỳ quái?”
Mạnh Sơ Bình cạn lời nhìn nàng ta, [Nàng ta mới là ăn mày, cả gia tộc nàng ta mới là ăn mày, tuổi còn trẻ mà mắt đã không tốt rồi.]
Quần áo trên người hắn nếu để so sánh với bá phủ thì đúng là bình thường nhưng để so với bá tánh bình dân thì lại không kém. Vậy mà tiểu cô nương này cố ý nói hắn giống ăn mày, quả nhiên có ý định nhục nhã hắn.
Nếu là người tự ti, mẫn cảm gặp tình huống này thì không chừng sẽ phải đâm đầu xuống đất cho đỡ xấu hổ.
Nghĩ tới đây, Mạnh Sơ Bình lại bất mãn với Mạnh Tử Vân, [Nếu nói về mùi thì ai có thể so với nàng ta? Nàng ta sợ người ta không biết nàng dọn cả cửa hàng son phấn về đây à? Dù vậy cũng coi như đủ thấm gia vị.]
[Từ từ, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương, sao hương thơm trên người lại nồng như vậy? Chẳng lẽ là để che giấu điều gì?]
[Hay là…]
[Trên người nàng ta có mùi cơ thể?]
Phùng thị muốn cười nhưng lại chỉ có thể kìm nén, bà dùng sức nhéo đùi trước khi không thể kiểm soát nổi biểu cảm trên mặt.
Khuôn mặt Mạnh Tử Vân đỏ bừng, nàng ta muốn phản bác nhưng lại nhận ra điều gì đó, hình như âm thanh vừa rồi không phải là do Mạnh Sơ Bình nói, bởi vì nàng ta không thấy hắn từng mở miệng.
Càng kỳ quái hơn là những người khác không có chút phản ứng nào, dường như là không nghe thấy gì. Dựa theo tình huống bình thường, nếu có người nói những lời ấy với nàng ta thì chắc chắn tổ mẫu và mẫu thân sao có thể thờ ơ như vậy.