Chương 13

Mạnh Hậu Lương uống một ngụm trà một cách chậm rãi, sau đó nâng mí mắt lên, “Vậy ngươi đã hỏi nó vì sao lại muốn dạo hoa viên chưa, vì sao lại đánh nhau với Dương nhi?”

Mạnh Văn Tu tỏ vẻ đương nhiên, nói, “Cái này còn phải hỏi sao? Rõ ràng là do tính cách nó….”

Một tiếng “Lạch cạch” vang lên, chén trà bị Mạnh Hậu Lương đập lên trên bàn, đánh gãy lời Mạnh Văn Tu muốn nói tiếp.”

Cuối cùng thì Mạnh Văn Tu cũng ý thức được bầu không khí có chút không ổn, ông ta cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.

Mạnh Sơ Bình nhịn không được mà lại tiếp tục thổi phồng trong lòng, [Không chiến mà thắng, tổ phụ uy vũ, tổ phụ lợi hại, tổ phụ khí phách! Nhìn cái khí chất này mà xem, mạnh mẽ tới kinh người, chỉ cần một ánh mắt, một động tác là có thể khiến ông cha tiện nghi kia run rẩy!]

“Khụ!” Mạnh Hậu Lương cùng Phùng thị đồng thời kho khan, biểu cảm nghiêm túc trên mặt Mạnh Hậu Lương suýt chút nữa là không duy trì được nữa, ông chóng kho khan thêm hai tiếng để che giấu, sau đó lại mang vẻ mặt uy nghiêm một lần nữa.

Nhận thấy Mạnh Hậu Lương kho khan tận mấy lần, Mạnh Sơ Bình không kìm nén được mà lo lắng, [Sao tổ phụ lại kho khan nhiều thế? Thân thể không có vấn đề gì nghiêm trọng đi? Ai, tổ phụ ngàn lần, vạn lần phải bảo trọng thân thể, sống lâu trăm tuổi đấy!]

Trong mắt Mạnh Văn Tu xuất hiện tia toan tính, rõ ràng cùng là lần đầu gặp, vì sao tên tiểu tử này lại quan tâm chăm sóc, khen không dứt miệng đối với lão gia tử còn mặt xưng mày xỉa đối với ông ta?

Ngược lại Mạnh Hậu Lương cảm thấy rất ấm lòng, nhưng đồng thời cũng không hài lòng về Mạnh Sơ Bình, nó là đứa trẻ ngoan nhưng quá thẳng thắn, khó trách không được người khác quá yêu thích.

Ông không để ý tới Mạnh Văn Tu nữa mà nhìn về phía Phùng thị, “Nơi ở của Bình nhi được an bài xong chưa?”

Phùng thị vội vàng nói, “Hồi bá gia, mấy ngày trước đây con đã nói với đại tẩu, cho người thu dọn Lưu Minh viện rồi, Bình nhi có thể trực tiếp tới đó.”

“Ừ.” Mạnh Hậu Lương khẽ gật đầu, “Ngươi dẫn nó đi gặp trưởng bối một chút. Được rồi, đi đi.”

Phùng thị đáp, “Vâng ạ.”

Vừa nghe lời này, Mạnh Sơ Bình trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm đã bắt đầu hoảng sợ, [A a a, cứu mạng! Đến lúc đó sẽ có một đống người trong một phòng sao? A a a, thật là đáng sợ!]

Ban đầu khi nghe được tiếng kêu cứu mạng của Mạnh Sơ Bình, Mạnh Hậu Lương còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới là chuyện cỏn con như vậy, ông không khỏi cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này, như thế không phải là quá sợ người lạ rồi à.

Mạnh Sơ Bình biết khi tới bá phủ sẽ không tránh khỏi loại tình huống như này, tuy rất kháng cự nhưng vẫn nghe lời Mạnh Hậu Lương, đi theo Phùng thị ra khỏi Thụy Hơi Đường.

Chờ khi hai người họ vừa rời đi, Mạnh Hậu Lương mới đem tầm mắt về phía Mạnh Văn Tu. Bị ánh mắt sắc bén của ông nhìn chằm chằm, Mạnh Văn Tu không khỏi lo sợ, “Phụ thân…”

“Hỗn trướng!” Mạnh Hậu Lương tức giận nói, “Quỳ xuống!”

Mạnh Văn Tu không dám nhiều lời, hai đầu gối lập tức quỳ xuống, nghe Mạnh Hậu Lương khiển trách, “Ngươi làm cha như vậy à? Hừ, đừng cho rằng ta không biết, ngươi coi thường xuất thân của Bình nhi nên khi nó mới hồi phủ thì đã bị người trong phủ làm nhục!”

Nghĩ tới sự việc Mạnh Sơ Bình vừa trải qua, Mạnh Hậu Lương không khỏi càng thêm tức giận, ông tiếp tục mắng, “Đã ba mươi, bốn mươi tuổi đầu rồi mà còn bị một tiểu bối và một hạ nhân chơi đùa, hồ đồ! Ta thấy ngươi không cần phải làm gì khác, chuyện nhà còn chưa xử lý xong thì đừng ra ngoài làm gì. Nhân lúc còn sớm thì cút về xử lý cho tốt đi!”

Mạnh Văn Tu vội vội vàng vàng la lên, “Phụ thân, con biết sai rồi, lúc trước là do con phải chờ đợi nên tâm tình khó chịu, lại nhìn thấy nó đánh nhau với Dương nhi nên xảy ra hiểu lầm. Khi trở về con nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện, cho Bình nhi một công đạo.”

Mạnh Hậu Lương lại nhìn chằm chằm Mạnh Văn Tu trong chốc lát, cho đên khi người bị nhìn kinh hồn táng đảm, mới rũ mắt nói, “Được rồi, trở về đi!”

*Kinh hồn táng đảm: sợ hãi tới mức rụng rời, mất hết hồn vía.

“Vâng ạ.” Nghe vậy, Mạnh Văn Tu lập tức thả lỏng, hành lễ với Mạnh Hậu Lương rồi vội vàng rời đi.

……

Bởi vì có thể nghe được nội tâm của Mạnh Sơ Bình nên ấn tượng của Phùng thị đối với đứa nhỏ này không tồi, bà đưa Mạnh Sơ Bình rời khỏi viện chính, vừa đi vừa nói: “Ta sẽ đưa con đi thỉnh an lão phu nhân trước. Ngay tại phía Đông viện chính thôi.”

Mạnh Sơ Bình tất nhiên không có gì ý kiến, hắn gật gật đầu nói, “Vâng.”

Hai người đi ra từ Thụy Hơi Đường, rẽ vào viện của lão phu nhân, Thụy Ấm Đường. Hai nha hoàn đang canh cửa thấy Phùng thị đi tới thì vội vàng chạy vào bẩm báo, “Nhị phu nhân tới ạ!”

Ps: thấy cấn chỗ nào thì mn cứ góp ý nhé!