Khi mặt trời dần lặn, số lượng xe ngựa đi trên đường lớn giảm dần, người dân cũng lũ lượt đổ về nhà trọ, tửu lâu,...
Trong một tửu lâu tại thị trấn cách kinh thành hai mươi dặm, người dân tụ tập lại đây để ăn uống, nghỉ ngơi khiến đại sảng ồn ào, náo nhiệt
Mạnh Sơ Bình một bên ăn cơm, một bên dựng tai lên nghe ngóng bàn đằng sau đang đàm luận về chuyện bát quái nơi kinh thành.
Ở phía đối diện, Trần quản sự nhíu mày, ông ta khinh thường nhìn hắn. Dù sao thì cũng là người lớn lên ở nông thôn, hành sự thô bỉ, khí chất bất kham, khác hẳn so với các thiếu gia được nuôi dưỡng trong Bá phủ.
Hơn nữa một tiểu tử nông thôn chưa từng đọc sách, chưa từng học qua quy củ gì thì dù trở lại Bá phủ cũng không thể như những công tử thế gia. Trần quản sự tới nơi này chủ yếu là để dạy vị công tử mới được nhận về đây chút quy củ để hắn không làm mất mặt mũi của Bá phủ.
Suy nghĩ này của Trần quản sự thì Mạnh Sơ Bình không biết, cho dù biết thì hắn cũng chẳng buồn chú ý đến bởi lúc này hắn đang hóng chuyện bát quái từ bàn phía sau.
[Phốc—, cháu trai của Đào quý phi và cháu ngoại của Triệu thục phi đánh nhau bên đường chỉ vì một cô nương, ai ngờ được cô nương kia lại là nam giả trang nữ! Ha ha ha ha ha, hai người này cũng quá khờ đi!”]
[Lý thị lang bị lừa đảo 500 lượng bạc tiền riêng, nhưng sau khi báo quan, quan phủ lại tra ra kẻ lừa đảo chính là do phu nhân ông ta an bài! Một chữ thôi, tuyệt!]
[An Dương bá…..]
“Khụ khụ khụ!”
Trần quản sự ở phía đối diện không biết vì sao lại bị sặc, ngay cả những thứ chưa nuốt xuống cũng không khống chế được mà phun ra ngoài. Mạnh Sơ Bình vội vàng lùi ra sau, đồng thời có chút hoảng loạn, [A a a —, nước miếng của ông ta sẽ không bắn tới mặt mình đi?]
Cả người Trần quản sự cứng đờ, sắc mặt dần đỏ lên, ông ta lại khụ khụ một hồi lâu mới chậm rã bình phục
Khi Trần quản sự ngồi thẳng lại một lần nữa liền đối mặt với Mạnh Sơ Bình vô tội.
Trần quản sự: “……”
Hừ, tiểu tử này cũng quá giảo hoạt, nếu không phải hình như ông ta vừa nghe được trong lòng Mạnh Sơ Bình nghĩ gì thì chỉ sợ đã bị vẻ đơn thuần của Mạnh Sơ Bình lừa. Ai có thể nghĩ rằng một người nhìn an phận như thế lại có nội tâm phóng túng và khoa trương như vậy.
Điều phẫn nộ nhất là hắn còn dám âm thầm ghét bỏ ông ta!