An Côn thổi một làn khói về phía cô và hắn liền nhanh chóng nhận ra sự khác biệt trong trang phục hôm nay của Quý Thanh Trác.
“Cô Quý biết hôm nay tôi tới sao, không phải bình thường cô hay mặc mấy bộ đồng phục nghiên cứu sinh học nhàm chán của cô sao?” An Côn nói giọng phù phiếm.
Quý Thanh Trác hoàn toàn không muốn giao tiếp với anh ta, cô nói với An Côn bằng giọng điệu kiên định: "Ngài An, biển Dạ Lan hiện giờ quyền sở hữu là của tôi và anh đang cướp đi những gì thuộc về tôi."
"Ồ ——" An Côn quay đầu lại châm một điếu xì gà, "Tôi chính là mời mấy đại gia ở biển này tới chơi."
“Đang chơi?” Quý Thanh Trác dường như đã nghe thấy tiếng kêu của cá voi, ánh mắt lướt qua An Côn, mắt của cô dán chặt vào sợi dây thừng mảnh khảnh mà cứng rắn kia, “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ngài An không phải người đó sao? Là người chịu trách nhiệm ra quyết định.”
Cô lấy thiết bị điện tử ra, chuẩn bị bấm một dãy số: "Khi tôi tới đây, tôi đã thông báo cho cục công an rồi, thành phố Độc Lập tuyệt đối giữ quyền sở hữu của công dân, tôi sẽ yêu cầu cục công an cử người tới đây. "
“Tôi cam đoan bọn họ trên đường sẽ gặp đủ loại tai nạn.” Tiếng cười của An Côn lại vang lên, “Xe bị xẹp lốp, hướng dẫn điều hướng đi sai, nếu không bọn họ vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nổi cửa của cục công an.”
“Cô Quý, e rằng cô không biết tập đoàn An Côn mỗi năm mang đến thành phố này bao nhiêu tiền thuế.” An Côn dựa vào lan can gần biển.
“Cô Quý Thanh Trác đây cho rằng một mình cô có thể canh giữ vùng biển này sao?” Giọng điệu của hắn trào phúng, “Công ty Lan Hải trước kia thuê bao nhiêu vệ sĩ canh giữ vùng biển này, cô có nắm rõ số liệu này sao?”
"Cô Quý, không ngờ cô lại ngây thơ như vậy. Mua một mảnh biển thì dễ, nhưng cô phải giữ nó - đúng là một giấc mơ ngu ngốc." An Côn dập điếu xì gà trong tay.
Quý Thanh Trác nheo mắt nhìn về phía biển xa, cô không muốn tranh luận với An Côn, bởi vì cô biết rằng mặc dù những gì An Côn nói là vô lý, nhưng đó là sự thật không thể phủ nhận.
Sẽ không có người tới giúp cô canh giữ vùng biển này, nếu cô không có năng lực như vậy, thì ngay từ đầu đừng tiếp quản nó.
Chỉ là... chỉ là... cô hít sâu một hơi, cô hiện tại biết rõ hải dương này có mạch sinh mệnh đang đập, làm sao có thể nhường cho người khác?