Quyển 1 - Chương 11

Lúc này, Quý Thanh Trác muốn rút tay về, nàng ý thức được có chỗ không đúng, nhưng vào lúc này đầu ngón tay đυ.ng phải vẩy lạnh.

Cùng lúc đó, một bàn tay giữ chặt cổ tay cô.

Người bị giam giữ dưới đáy biển vẫn chưa nhìn thấy Quý Thanh Trác, nhưng anh cảm nhận được mùi của Quý Thanh Trác, trong đầu lần theo dấu vết mùi của cô.

Hmm... đó là một con cá mập ma quỷ.

Một bữa ăn ngon được dâng lên tận miệng, đây hẳn là phần thưởng cho anh khi vừa mới ngủ dậy.

Anh liếʍ khóe môi.

Ngay sau đó, anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống đáy biển trong tư thế săn mồi.

Anh theo bản năng muốn cuộn đuôi đem con mồi nhốt vào trong ngực, nhưng đáy biển xiềng xích lại khóa chặt đuôi của anh.

Nước biển đυ.c ngầu dâng lên, nhưng anh vẫn kéo cô xuống một cách vô cùng dễ dàng.

Bong bóng nổi lên xung quanh khoang không khí của Quý Thanh Trác, vào lúc đó cô như bị rơi vào vòng tay của ai đó.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, ánh sáng và bóng tối giống như dã thú hiện lên, Quý Thanh Trác nhìn thấy chính mình trong nháy mắt, răng nanh của anh ta đã rụt lại, nhưng cô thậm chí không nhìn thấy anh ta.

Mái tóc mềm mại xõa xuống một bên má, hai gò má của Quý Thanh Trác đỏ bừng vì sợ hãi, lúc này nhìn qua có lại chút thẹn thùng.

Đập vào mắt Quý Thanh Trác chính là gò má trắng nõn cực kỳ tuấn mỹ, mà bàn tay vừa rồi mò mẫm của chính cô đang đặt ở bụng dưới của hắn, vảy lạnh có đường viền rõ ràng dưới đầu ngón tay.

Quý Thanh Trác quả thực không phải người bình thường, ở đáy biển sâu như vậy ngay cả sinh vật nhỏ cũng không có mà lại nhìn thấy người sống như vậy cô vẫn có thể bình tĩnh lại.

Thật ra không phải cô không sợ, mà là trực tiếp sững sờ, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn trước mặt.

Đối với cô gái tin vào khoa học, gặp phải một điều như vậy giống như một giấc mơ.

Cô đơ ra như một pho tượng.

Mà người nằm dưới cô thậm chí còn chẳng không nhúc nhích, l*иg ngực tái nhợt như ngọc, theo hô hấp khẽ phập phồng.

Phải, anh ta là một sinh vật có thể thở, nhưng Quý Thanh Trác đã bị sốc đến mức cô không nhận thấy hơi thở của mình.

Quý Thanh Trác không nhúc nhích, thậm chí anh cũng không động, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không giống con người cho lắm.

Một lúc lâu sau, Quý Thanh Trác phát hiện ra mình không nhúc nhích mới bắt đầu tự mình suy nghĩ.