Chương 24: Thuần túy (1)

Rạng sáng 1 giờ, Thẩm Đông Chí và Thịnh Hoài Tuyên đồng thời từ chối lời giữ lại khách sáo của Triệu Đình Kiệt.

Từ Bình Giang đến nơi Thẩm Đông Chí ở Tây Sơn đi mất ba tiếng, Thịnh Hoài Tuyên đưa cô về nhà, Thẩm Đông Chí không từ chối, đã muộn thế này, cô không muốn quấy rầy Đường Duy Quân nghỉ ngơi.

Đi được một nửa, bầu trời tí tách bắt đầu đổ mưa, gần đây thời tiết khá oi bức, trận mưa này ấp ủ đã rất lâu.

Thẩm Đông Chí hạ cửa kính xuống một khe nhỏ, để mặc mưa bụi phất vào mặt, cô ghét mặt trời chói chang, lại khá thích trời mưa nhỏ, gió lạnh như vậy khiến tâm trạng cô rất thoải mái, cô dựa đầu vào trên cửa sổ, còn duỗi tay đến chạm vào hạt mưa bay.

Nhìn sắc mặt hiện tại của Thẩm Đông Chí, Thịnh Hoài Tuyên đột nhiên nghĩ tới một vị giáo sư thời còn học đại học có nói.

Ông ấy nói từ cổ chí kim, trong phim điện ảnh luôn có vai ác khiến người ta yêu thích, vì sao?

Bởi vì mọi người đều có thể bị sự thuần túy nhất hấp dẫn, có thể là du͙© vọиɠ thuần túy, cũng có thể là tội ác thuần túy hấp dẫn, hơn nữa có khi ác thuần túy còn mê người hơn là thiện thuần túy, nó không có đao to búa lớn đạo lý, không có nhiều gông xiềng, nó có thể giải phóng du͙© vọиɠ trực tiếp nhất của nhân loại.

—— Nhân loại vĩnh viễn thiên vị những thứ đơn giản thuần túy.

Cho nên thiện thuần túy, ác thuần túy, đều có thể khiến con người sùng bái hoặc theo đuổi.

Một bản thân thuần túy, chính là một loại mị lực.

Tựa như hiện tại, Thịnh Hoài Tuyên cảm thấy Thẩm Đông Chí vô cùng thuần túy.

Cho dù Thẩm Đông Chí thật sự mang theo mục đích đến gần anh, anh vẫn cảm thấy động cơ của Thẩm Đông Chí thật đơn thuần.

Về mặt này Thịnh Hoài Tuyên quả thật có cảm giác không nhầm, Thẩm Đông Chí không có địch ý gì với nhà họ Thịnh anh, chẳng qua cô chỉ muốn thứ quyền lực kia, hiện tại cô càng giống một vị bề tôi thuần túy hơn.

Mặt khác cũng không biết có phải là ảo giác của Thẩm Đông Chí hay không, cô cảm thấy Thịnh Hoài Tuyên lái xe rất chậm, chậm đến mức cô muốn ngủ luôn.

Vì thế cô thật sự đã ngủ.

Thịnh Hoài Tuyên thật đúng là càng lái càng chậm.

Nhưng con đường nào cũng phải có điểm cuối, 4 rưỡi sáng, xe dừng ở bên ngoài biệt thự, trời vẫn tối đen như mực, Thịnh Hoài Tuyên tắt động cơ, trong xe nhanh chóng chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt.

Hơi thở của Thẩm Đông Chí có chút bất ổn, Thịnh Hoài Tuyên cởi dây an toàn đến gần cô, mới phát hiện có điều không đúng, anh tắt nhạc radio.

Cùng với tiếng mưa rả rích bên ngoài, cuối cùng Thịnh Hoài Tuyên cũng có thể nghe rõ tiếng thở của Thẩm Đông Chí, khe khẽ, mềm mại, y như lông tơ trên mặt cô.

Lúc này cô đang nhíu mày khiến anh có chút không hài lòng, trong lòng cô còn tâm sự gì mà đến lúc ngủ cũng phải nhíu mày?

Anh không nhịn được duỗi tay muốn kéo giãn hai đầu lông mày đang xoắn lại với nhau kia, nhưng khoảnh khắc anh duỗi tay, Thẩm Đông Chí bỗng hỏi.

“Mấy giờ rồi?”

Thịnh Hoài Tuyên thấp giọng trả lời: “Bốn rưỡi rồi……”

Nói xong anh không rời đi, vẫn duy trì khoảng cách cực gần với cô.

“Thịnh tổng, tới nhà tôi rồi.”

Dứt lời, Thịnh Hoài Tuyên như giật mình bừng tỉnh, anh thấp giọng nói câu xin lỗi sau đó bung ô đưa cô đến cửa.

Nhìn theo xe Thịnh Hoài Tuyên rời đi, Thẩm Đông Chí xoay người chuẩn bị lên lầu, ai biết mới vừa đi đến cửa thang liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở đó.

Dọa chết cô rồi!

Thấy rõ là Đường Duy Quân, cô mới vỗ ngực an ủi mình, Đường Duy Quân không nói gì, hai người bật đèn lên tầng, Thẩm Đông Chí trực tiếp vào phòng tắm rửa mặt, lăn lộn một hồi, mỗi tế bào trên người cô như được trải qua lễ rửa tội, vô cùng thư thái.