Mở đầu

2003, ở nhà tù nữ Đệ Tam, Tân Kinh.

Sáu tháng đã trôi qua , Tân Kinh nóng đến mức có thể hình dung rằng núi lửa đang phun trào, chính phủ đã cấp cho nhà tù một khoản chi phí để chống lại cái thời tiết khắc nghiệt của mùa hè.Tại nhà ăn, các phạm nhân đứng xếp hàng chờ được nhận chè đậu xanh giải nhiệt.

Cơn gió nóng lướt ngang, cỏ dại trên đất bị thổi bay, ngay trên bậc thang bê tông, có cô bé ước chừng khoảng năm tuổi ngồi ăn kem.

Cô mặc một chiếc váy nhỏ được làm từ đồng phục nhà tù(?), tóc buộc thành hai cái bím, chiếc váy do tẩy giặt nhiều lần mà có chút phai màu đi.

" Tiểu Trân Châu! Ăn cơm thôi nào! "

Tiếng gọi lớn từ phía sau, một người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ mặc quần áo giám ngục đi tới đem cô bé ôm lấy, cô bé vẫn như cũ mà liếʍ cây kem , người đàn ông vươn tay nhéo nhéo vào mặt cô .

" Hôm nay có người tới đón Tiểu Trân Châu về nhà, có hài lòng hay không? "

" Dạ có!!! "

Cô được sinh trong nhà tù, còn chưa đầy tháng thì mẹ mất, cô không có nổi một người thân, mọi người trong đây chính là gom góp tiền để mua sữa, cũng không dám đặt tên, bởi vì mẹ cô đã để lại cho cô một chuỗi dây chuyền ngọc trai, nên họ liên tục gọi cô là Tiểu Trân Châu, phá lệ mà nuôi dưỡng đến năm tuổi.

Trước đó không lâu cấp trên đưa chỉ thị, rằng đã có người nguyện ý nhận nuôi Tiểu Trân Châu, hôm nay liền muốn tới đón cô về.

Ở nhà tù Đệ Tam,tất cả đều là tử tù hoặc bị kết án chung thân, cho nên về mặt cơ bản không cho phép mở cổng , ngoại trừ những tù nhân mới được đưa đến.

Chiều hôm đó, bốn năm người hợp sức đẩy mạnh cổng sắt, Tiểu Trân Châu lưng mang chiếc balo làm từ vải đồng phục, miễn cưỡng đi ra khỏi cổng nhà tù, nhìn từng bước chân cô, mà mắt ai cũng ửng đỏ.

Phía trước, chào đón cô chính là chiếc Audi 100 màu đen , người đàn ông trên xe mang dáng vẻ hào hoa phong nhã, cùng tên mới của cô.

Thẩm Đông Chí......