Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xã Hội Pháp Trị, Trừ Tà Văn Minh

Chương 1: Ngày đầu tiên chịu đói



Chương 1: Ngày đầu tiên chịu đói

“Hôm nay là tuần đầu tiên sau khi Lâm Thiên Linh qua đời, được gọi là thất tuần.”

“Bạn bè trong giới giải trí sắp cử hành một buổi lễ cáo biệt long trọng cho cậu, các fan cũng có cảm giác tiếc nuối. Từ khi Lâm Thiên Linh xuất đạo đến nay, cậu được xưng là ‘Thần nhan đứng đầu giới giải trí ’, fans vô số, độ nổi tiếng quốc dân cực cao, rất được đại chúng yêu thích……”

“Bệnh viện đưa ra kết quả, tim cậu ấy đã ngừng đập, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn là một bí ẩn……”

Tại quảng trường của khu thương mại CBD tuần hoàn truyền phát tin tức giới giải trí, mọi người mặc đồ đen đứng khom lưng ở trước bia mộ, trên bia mộ là một linh bài được làm bằng gỗ đàn tốt nhất phiếm ánh sáng nhàn nhạt. Mọi người dâng hương, vừa đốt tiền giấy vừa dâng rượu, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại tên Lâm Thiên Linh.

“Lộc cộc.”

Trong một góc của quảng trường, Lâm Thiên Linh nhìn một bàn đầy vật tế lễ trên màn hình LED, vô ý thức liếʍ liếʍ môi, bụng không chịu khống chế vang lên một tiếng.

Rõ ràng là cho cậu nhưng cậu lại ăn không được.

Hôm nay là ngày thứ bảy cậu chết.

Cũng là ngày thứ bảy cậu gian nan “Cầu sinh”.

Tính đến hôm nay, đã bảy ngày rồi cậu không có “Ăn cái gì” , loại cảm giác này đối với một người thích ăn mà nói thì thật sự quá mức thống khổ.

Bảy ngày trước, Lâm Thiên Linh chết một cách không thể hiểu được, nguyên nhân cụ thể đừng nói truyền thông không biết, ngay cả chính cậu cũng không biết.

Không chỉ có như thế.

Mới vừa hạ táng không bao lâu, cậu lại đột nhiên tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh lại từ phần mộ, Lâm Thiên Linh vẫn còn mặc quần áo, thân thể cũng hoàn chỉnh, bên cạnh quan tài đặt một cuốn sách làm vật bồi táng, người hạ táng còn tri kỷ chôn cậu cùng chiếc điện thoại di động vẫn sài được.

Cậu tự mình cố gắng bò ra từ mộ địa, toàn bộ quá trình giống như là một cuộc chiến chạt thoát khỏi mật thất.

Cô đơn một mình.

Sau khi Lâm Thiên Linh gian nan bò từ trong quan tài ra thì phát hiện…… cậu đã phá sản.

Hiệu suất làm việc của nhân viên công tác cao đến thái quá, cậu chỉ mới mất một ngày mà nhà, xe cùng với tiền trong thẻ ngân hàng, tất cả đều lấy danh nghĩa của cậu quyên góp ra ngoài.

Một xu cũng không để lại.

Lâm •tự dưng biến thành kẻ nghèo hèn • Thiên Linh:……

Lâm Thiên Linh nhớ tới thì lại yên lặng thở dài, nỗ lực lạc quan an ủi chính mình.

Cũng may cậu chỉ bị chôn, không phải hoả táng. Nếu không thì đừng nói phá sản, ngay cả cơ hội để cậu trợn mắt nhìn thế giới này cũng không có.

Cũng may đinh đóng quan tài không phải rất chắc, có thể để cậu bò ra.

Cũng cảm ơn mọi người không có tò mò nguyên nhân cậu chết đột ngột, hiện tại cậu có tay có chân, thân thể hoàn chỉnh.

Tuy không có hô hấp cùng tim đập, nhưng ít nhất cũng có thân thể, không biến thành quỷ.

Không chỉ có như thế, Lâm Thiên Linh còn phát hiện, hành động của cậu trở nên nhanh nhẹn hơn, như là không có thầy dạy mà đã học xong công phu Trung Quốc, làn da cũng trở nên giống tường đồng vách sắt, đồ vật tầm thường hoàn toàn không làm thương tổn cậu được.

Nhưng, người là sắt cơm là thép, không ăn một chút đã đói đến hoảng thần.

Cho dù đột nhiên có được năng lực thần kỳ thì sau mấy ngày không ăn cơm đầu óc cùng dạ dày cũng sẽ truyền đến tín hiệu kháng nghị, cảm giác đói khát ùn ùn kéo tới, làm cậu hoài nghi nếu như biến thành quỷ, phỏng chừng cậu sẽ thuộc chủng loại quỷ chết đói.

Để sinh sống, Lâm Thiên Linh chỉ có thể lợi dụng thân thủ trở nên tốt của mình đi khắp nơi tìm chút đồ ăn lót bụng.

Cứ gian nan sống như hoang dã cầu sinh vài ngày, sau đó Lâm Thiên Linh thật sự có chút chịu đựng không nổi. Lâm Thiên Linh nghĩ nghĩ, thử thăm dò đăng nhập tài khoản mạng xã hội trước kia của mình.

Mới ngắn ngủn mấy ngày mà avt tài khoản cậu đã biến thành màu xám. Lâm Thiên Linh làm theo thói quen lướt lại tin nhắn, tất cả đều là “Linh Linh tôi rất nhớ cậu” “Ở trên trời bình an” linh tinh, thậm chí những antifan số lượng không nhiều ngày thường hay chửi rủa cũng biến thành “Lên thiên đường mạnh khỏe”.

Lâm Thiên Linh nhìn các fan nhắn lại, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó yên lặng thở dài.

Cậu rời khỏi phần mềm tin nhắn, nhìn địa chỉ nhà nửa ngày, hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm.

Cậu buông tôn nghiêm, ngập ngừng gửi tin nhắn xin giúp đỡ đến hai anh trai không quá thân cận, cha mẹ không đáng tin cậy cùng với những người bạn thân đáng giá tín nhiệm. ——

【Tôi là Lâm Thiên Linh, tôi bò ra từ mộ địa, chuyển cho tôi 50, giúp tôi ăn no bụng. 】

Ngoài ý muốn, thứ cậu nhận được là mấy người bọn họ không hẹn mà cùng trả lời một chữ “Cút” , thậm chí còn tặng kèm theo hình ảnh món ăn ngon của Trung Hoa.

Không ít người trách cứ cậu ngay cả tài khoản của người chết cũng dám trộm, còn có người trở tay nhấn báo cáo, trực tiếp làm tài khoản vốn dĩ còn thừa một chút tiền tiêu vặt bị khóa.

Người ta nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.

Lâm Thiên Linh cảm giác có khả năng cậu còn chưa có cảm nhận được phúc khí ở phía sau thì đã sớm bởi vì đói khát mà chết một lần nữa.

Cá nướng, lẩu, thịt xiên que, bánh kem…… ngay cả loại thực phẩm rác rưởi như mì gói que cay đều làm cậu vô cùng hoài niệm.

Đã thật lâu rồi cậu không cảm nhận được hương vị của những món ăn đó.

Lâm Thiên Linh không phải không thể nếm thử, chỉ là lòng tự trọng làm cậu không muốn đi ăn xin cùng lục thùng rác, mà hiện tại là xã hội pháp trị, bởi vì chứng minh nhân dân bị gạch bỏ nên dù muốn đi làm công kiếm tiền mua miếng ăn mộc mạc cũng thành hy vọng xa vời.

Thậm chí đã thật lâu rồi cậu không có ngửi được hương vị đồ ăn.

Đồ ăn tìm được thì nhạt như nước cất, ngay cả khi không làm công được, cậu thử đi qua phố ẩm thực để “ngửi vị ngăn đói”, nhưng lại đau đớn phát hiện ngay cả quyền lợi ngửi hương vị mà cậu cũng bị tước đoạt.

Vốn dĩ lúc còn sống bởi vì dáng người nên quản lý đã hạn chế đồ ăn, cậu dự định nếu đã chết rồi thì sau này có thể ăn uống thỏa thích, nhưng không ngờ ngay cà ngửi mùi đồ ăn cũng không ngửi được.

Lâm Thiên Linh thở dài, vô ý thức bóp nát cục đá, có ý muốn thông qua cảm giác này để giải tỏa.

Gần đó chính là một khu ẩm thực, hai nữ sinh nhỏ gặm khoai lang đỏ nóng hầm hập vừa đi vừa dùng giọng điệu đau kịch liệt giao lưu.

“Thật đáng tiếc, Lâm Thiên Linh vậy mà đã chết, anh ấy chính là người có giá trị nhan sắc cao nhất sau Phương Tầm Du.”

*Phương Tầm Du là nhân vật chính trong bộ truyện khác cùng tác giả, mấy bạn vào trang tui tìm đọc nha.

“Đúng vậy, tôi rất thích anh ấy, không ngờ anh ấy lại đi rồi, nguyên nhân thì lại…… Không thể tưởng tượng.”

“Ai, tuy chúng ta đã tham gia lễ thất tuần của anh ấy rồi, nhưng tôi vẫn còn không thể tin được.” Nữ sinh vừa nói vừa thở dài, cắn một ngụm khoai lang đỏ, lắc đầu: “Cũng không biết mình được chọn là may mắn hay là bất hạnh.”

“Hy vọng anh ấy ở thiên đường mạnh khỏe.”

Một nữ sinh cũng nói theo lắc đầu, tầm mắt vô tình lệch sang, nhìn tới một người ngồi ở một góc hẻo lánh của quảng trường, trong nháy mắt đã bị người nọ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Người nọ thoạt nhìn tuổi không lớn, đang cúi đầu, mang mũ cùng khẩu trang, vành nón che khuất phần lớn mặt.

Tóc hơi dài che khuất cần cổ trắng nõn, loáng thoáng lộ ra một ít làn da, đứng ở dưới ánh mặt trời mùa đông có thể nói là trắng đến giống như đang phản quang.

Làn da này dù cô có dùng bao nhiêu mỹ bạch cũng dưỡng không ra, trắng còn hơn người chết ba ngày.

Cô nhịn không được mà hâm mộ ở trong lòng.

Tuy quần áo người nọ thoạt nhìn có chút nhăn, nhưng bởi vì người cũng đủ gầy nên khí chất vẫn tuyệt, cô nhìn quần áo có chút xám xịt kia, vậy mà còn mang theo cảm giác thời thượng.

Có một ít người trời sinh chính là vai chính.

Lưu Văn Tĩnh có chút ngây người đột nhiên nghĩ tới những lời này.

Tuy hoàn toàn không thấy rõ gương mặt, nhưng cảm giác quanh thân người nọ thanh lãnh rách nát cùng gầy yếu làm cô không rời mắt được.

Vào lúc cô chuẩn bị cắn ngụm khoai lang đỏ thì người nọ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đẹp.

Cặp mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm khoai lang đỏ trên tay cô, rõ ràng có chút vô tội thuần lương.

Động tác gặm khoai lang đỏ của Lưu Văn Tĩnh dừng một chút.

Có thể là quá tưởng niệm thần tượng, cô vậy mà lại cảm thấy đôi mắt của người này cùng thần tượng Lâm Thiên Linh của cô giống nhau như đúc.

Lâm Thiên Linh bị nữ sinh nhìn chằm chằm vài giây, cậu có chút khẩn trương.

Lâm Thiên Linh là nhân vật công chúng, người biết cậu quá nhiều. Mấy ngày nay cậu rất cẩn thận, sợ bị người khác biết mình là “Xác chết vùng dậy”, sau này sẽ bị mang đi làm một ít chuyện kỳ quái.

Hơn nữa ngay cả nguyên nhân chết của chính mình cậu cũng không rõ ràng lắm, xuất phát từ cẩn thận, cũng bởi vì kinh nghiệm trước kia trốn paparazzi nên cậu đã ẩn tàng thân phận mình rất tốt.

Cậu lại đè thấp mũ lần nữa, sờ sờ khẩu trang dường như che toàn bộ mặt cậu, trong lòng có chút thấp thỏm.

“Lộc cộc”.

Hai người xa lạ kia mạc danh trầm mặc, dùng tiếng bụng kêu vang dội của Lâm Thiên Linh mà kết thúc.

Có thể là bởi vì tập tục “thất tuần”, hơn nữa đã liên tục bảy ngày chưa ăn cơm, hôm nay Lâm Thiên Linh vô cùng đói.

Mùi hương khoai lang đỏ đã thật lâu rồi chưa từng ngửi được bay theo không khí chui vào chóp mũi, giống như là kích hoạt vị giác đầu lưỡi của Lâm Thiên Linh, làm cậu không khống chế được mà nuốt nước miếng.

Đây là…… lần đầu tiên cậu ngửi được mùi đồ ăn sau khi chết.

Mà khoai lang nướng trước mặt mang theo hương vị mềm mại ngọt ngào, khói trắng nóng hôi hổi, vỏ nướng đến khô vàng bao vây lấy thịt khoai lang óng ánh, cho dù chưa có ăn cũng có thể tưởng tượng được vị ngọt ngào mềm mại kia nếu cắn xuống.

Thật đói.

Thật thèm.

Thật nhớ mùa đông ăn khoai lang nướng nóng hầm hập.

Đối diện với ánh nhìn của Lâm Thiên Linh, nữ sinh lắc lắc đầu, khôi phục tinh thần lại từ trạng thái trố mắt vừa rồi, cười ngượng ngùng với Lâm Thiên Linh, lễ phép gật gật đầu, xoay người rời đi.

“Ai, Văn Tĩnh, vừa rồi sao người nọ cứ nhìn chằm chằm vào cậu thế?” Còn chưa đi xa, khuê mật đã nhịn không được hạ giọng hỏi.

Lưu Văn Tĩnh trầm mặc một chút.

Là đương sự, cô rõ ràng cảm nhận được người nọ chỉ là lễ phép nhìn chính mình một cái.

Thời gian còn lại…… Tất cả đều liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm vào khoai lang đỏ trong tay cô.

“Không có gì, hẳn là thèm khoai lang đỏ đến điên rồi. Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố.” Lưu Văn Tĩnh lắc đầu, kéo tay khuê mật tiếp tục đi dạo.

Lâm Thiên Linh đúng thật là bị khoai lang nướng kia dụ hoặc không rời mắt được.

Cậu nhìn nữ sinh đối diện cùng bạn cô xoay người rời đi, mùi hương khoai lang cũng dần dần đi xa chóp mũi.

Lâm Thiên Linh phát hiện chính mình đã thất thố, cậu hơi rũ mắt, tầm mắt lại dừng ở bóng dáng nữ sinh rời đi, sau đó sửng sốt.

Cậu nhìn lên vai nữ sinh, có một con gì đó đang giương nanh múa vuốt, tản ra mùi hương khoai lang…… nhìn giống như là khoai lang tinh xấu xí.

Nó đang nhe răng nhếch miệng cười với phần lớn người trên quảng trường.

Lâm Thiên Linh:!!!

Lâm Thiên Linh bị thứ đồ vật xấu này làm hoảng sợ.

Sau khi đi ra từ mộ địa, Lâm Thiên Linh cảm giác hai mắt của mình có chút không giống trước kia, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên gặp quỷ, không có kinh nghiệm gì.

Lâm Thiên Linh nhíu nhíu mày.

Có thể là bởi vì mùi hương khoai lang đỏ quá mê người, cũng có thể là xuất phát từ sự tò mò với mùi hương của quỷ khoai lang đỏ tản ra, cho dù phía trước là đường lớn có nhiều người nhưng cậu có chút không chịu khống chế mà đi theo.

Lâm Thiên Linh vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, lặng yên không một tiếng động quan sát, cho đến khi nhìn thấy nữ sinh phía trước đi đến tất cả quầy hàng rong trên đường phố thì bị một đạo sĩ ngăn lại.

“Cô gái, tôi thấy ấn đường cô biến thành màu đen, hai má u ám, hai tai ảm đạm." Đạo sĩ nói đạo lý rõ ràng: “Sắp tới sẽ có vận đen quấn thân.”

Lưu Văn Tĩnh bị ngăn lại sửng sốt một chút, nhìn nhau với khuê mật bên cạnh.

Gần đây đúng thật là cô rất xui xẻo.

Cơm hộp bị trộm, đi đường ở đất bằng cũng bị ngã, muốn tham gia thi thì tự nhiên hủy bỏ, vô duyên vô cớ bị lãnh đạo mắng xong trừ tiền lương,……

Thậm chí cô còn mua được mì gói không có gia vị.

“Này……tôi cần phải làm cái gì?”

Là sinh viên ưu tú tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc, Lưu Văn Tĩnh không quá tin những thứ này, nhưng xuất phát từ tôn trọng, cô cũng không hoàn toàn bài xích cùng mâu thuẫn mãnh liệt.

Sau khi bị đạo sĩ nói trúng, cô ngược lại có chút tò mò.

“Vấn đề không lớn, cô gái, chỉ là vận thế cô thấp kém, rất nhiều người đều sẽ bởi vì tinh tú ảnh hưởng nên gặp kiếp nạn này.”

Sau khi nhìn thấy phản ứng của Lưu Văn Tĩnh, đôi mắt đạo sĩ cười thành một cái hố: “Chuyện này không khó, tại hạ là đệ tử ngoại môn của Thiên Vân Quan, chỉ cần 9998, vì cô chỉ điểm một chút phương pháp phá giải.”

“Thôi thôi, quá cao.” Lưu Văn Tĩnh lắc đầu, bởi vì ngại từ chối nên mặt đều đỏ lên: “Mấy trăm còn có thể tiếp thu, cái này vượt qua phạm vi năng lực……”

“Tiểu hữu nên xem đi.” Đạo sĩ vuốt vuốt râu, rất có vài phần kiểu ép mua ép bán: “Nếu không thì không quá ba ngày nữa cô sẽ có tai ương đẫm máu!”

Lâm Thiên Linh ở một bên đã hiểu rõ.

Đạo sĩ này thật sự không có bản lĩnh, chỉ là nhìn thấy hai cô gái có tiền, da mặt lại mỏng, không biết từ chối nên lì lợm la liếʍ muốn kiếm một ít.

“Xã hội pháp trị, không thể phong kiến mê tín.” Lâm Thiên Linh nhíu nhíu mày, thật sự nghe không nổi nữa, cứ cảm thấy chính mình không nên bại lộ thân phận, nhưng lại không chịu khống chế mà lên tiếng giúp nữ sinh giải vây.

“Tôi đang nói chuyện với tiểu thí chú này, liên quan gì đến cậu.” Mặt đạo sĩ cũng lạnh xuống, nhìn thân hình gầy yếu kia của Lâm Thiên Linh, hoàn toàn không để đối phương vào mắt: “Tôi thấy cậu cũng có đại nạn rồi.”

“Hiện tại thời đại phát triển, hình như tiểu thí chủ là xưng hô của Phật gia.” Lâm Thiên Linh đè mũ xuống, đơn giản giúp người giúp tới cùng, cậu không để ý tới đạo sĩ này, không nhanh không chậm lại mở miệng lần nữa: “Hiện tại đạo gia.... Hẳn là đều xưng hô tin thiện hoặc duyên chủ.”

Thanh âm cậu mát lạnh, bởi vì thời gian dài không uống nước cũng không cùng người ta nói chuyện, hiện tại vừa mở miệng, thanh âm còn mang theo một chút ngứa ngáy, trong suốt lại mang theo suy sút cùng một tia khí chất kỳ diệu.

Lưu Văn Tĩnh cảm thấy thanh âm của đối phương có chút quen tai, nhưng cô không kịp nghĩ lại, có chút lo lắng nhìn thanh niên mảnh khảnh trước mặt.

Đạo sĩ cao lớn thô kệch, còn mang theo kiếm gỗ đào, cô sợ đánh nhau sẽ làm cậu bị thương.

“Không có việc gì……” Cô vừa định khuyên can một chút thì thể chất xui xẻo trên người lại phát huy tác dụng vào lúc này.

Một trận gió thổi qua, biển quảng cáo trên lầu đột nhiên rớt xuống.

Đồ vật rơi từ trên cao xuống là nguy hiểm nhất.

“Cẩn thận — —”

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đại kinh thất sắc.

Lưu Văn Tĩnh cảm giác được máu toàn thân cô đều đọng lại.

Cô như là bị đóng đinh sững sờ ở tại chỗ, căn bản không động đậy được.

Thật đúng là tai ương đẫm máu, đại nạn buông xuống.

Vào lúc cô tuyệt vọng toát ra cái ý niệm này, trong chớp nhoáng cô đã nhìn thấy soái ca vừa rồi dùng tốc độ nhanh trực tiếp biến thành một tàn ảnh.

Sau đó cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui lại kinh tâm động phách, thực sự như đang đóng phim điện ảnh.

Chính là thoạt nhìn không giống như con người có thể làm được.

Chờ Lưu Văn Tĩnh phục hồi tinh thần lại, đối phương đã hoàn thành đưa cô cùng khuê mật đến nơi an toàn, cũng đem biển quảng cáo to mà một người không cầm nổi đi tới nơi không gây trở ngại giao thông.

Quầy hàng của đạo sĩ đã bị biển quảng cáo rơi xuống đánh trúng, cơ bắp trên mặt ông ta không khống chế được mà run rẩy.