Chương 3: Trúng độc

Đường Dập ở trong sư môn đứng hàng thứ 11. Dạo bộ ở Quỷ Cốc thành, Đường Dập từng trong lúc vô ý gặp được Nhị sư huynh cùng Ngũ sư tỷ trộm ở trong rừng trúc hẹn hò. Nàng khi đó còn nhỏ, chỉ cảm thấy sư huynh sư tỷ là đang luyện công. Cho đến sau này lớn lên mới hiểu, bọn họ làm chính là làm cái đó.

Đường Dập trên người khô nóng không thôi, cũng là mỏi mệt bất kham, trên tay trói buộc không biết khi nào đã được giải khai. Nàng muốn đẩy ra người kia, lại sử dụng không được vài phần khí lực.

Nữ tử cũng hơi hơi thở dốc, nhưng không chút dao động, nàng giơ tay kiều diễm mà vuốt ve môi Đường Dập, kia môi mỏng hồng hồng, bị khi dễ đến tàn nhẫn.

"Tiểu vô tâm, tự mình sướиɠ liền mặc kệ tỷ tỷ?"

"..."

Nàng hiểu được Đường Dập đã bắn, trên người đã ướt ròng ròng.

Nhưng còn chưa đủ, còn lâu mới đủ. Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng hư họa đầṳ ѵú Đường Dập.

Nữ tử nâng mông, đem dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể nhổ ra, lúc này nó đã biến mềm. Nàng lại giơ tay đi niết, cán ướt dầm dề, dính đầy lửa nóng dương tinh cùng âm tinh.

Đường Dập tức khắc run rẩy, phát ra âm thanh nhu nhuyễn: "Đừng..."

Nữ tử liếʍ liếʍ nùng tinh trên tay, lại ghé vào tai Đường Dập liếʍ ướt nó: "Không vội, để tỷ tỷ thương yêu ngươi..."

Tiếp theo, nữ tử lại trượt khỏi thân thể nàng, há mồm liền ngậm lấy dương căn Đường Dập. Lúc thì hút lúc thì dùng lưỡi trêu đùa cán, theo dương dịch ấm nóng đem nó làm cho cương lên .

"A..." Đường Dập khó nhịn mà kêu một tiếng, nàng duỗi tay sờ sờ đầu nữ tử, kia một đầu tóc đen mượt như thác nước, rũ xuống tới vài phần, dán dưới bụng nàng.

Nàng kia tựa cơ khát đã lâu, như lang tựa hổ, dùng ra một thân tuyệt kỹ, nhẫn quấn lấy Đường Dập.

Đường Dập bất quá chỉ là một kẻ phàm nhân chưa trải sự đời, tiết thêm hai lần, liền mệt đến nằm liệt ra ngủ.

Nhưng nàng kia trong cơ thể còn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Đường Dập, nàng vẫn ngọ ngoạy kí©h thí©ɧ ở trên người Đường Dập, lung tung mà hôn môi, hình như có vô hạn tinh lực.

Đợi Đường Dập tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, nàng phát giác vòng eo chính mình thế nhưng thiếu chút nữa bủn rủn đến không động đậy nổi.

Nàng kia đang nằm ở một bên ngủ yên, khuôn mặt phiếm hồng nhuận nhàn nhạt, trên người đắp lên đạo bào của Đường Dập. Đường Dập nhìn da thịt mình rải rác dấu vết đỏ sậm dữ tợn, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh điên cuồng phát sinh hôm qua.

Đường Dập đột nhiên hoảng hốt không thôi.

Nàng vội vàng nhặt quần áo bị vứt lung tung khắp nơi, hỗn loạn mà tròng lên. Y sam rách nát, quần bị nướ© ŧıểυ thấm ướt cũng dứt khoát mặc vào.

Đường Dập té ngã lộn nhào mà ra huyệt động, trường kiếm cũng mơ mơ hồ hồ bị để quên ở trong động.

Nàng thất tha thất thểu trở lại bên dòng suối nhỏ, hướng lên mặt hắt mấy vốc nước lạnh, sau đó vội vàng rửa sạch thể dịch cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang dính nhơ nhớp trên người mình. Đường Dập trong hành lí gỡ xuống áo ngoài sạch sẽ mặc vào, kéo con ngựa, run rẩy bò lên yên ngựa, trong l*иg vẫn hốt hoảng đến nỗi ngồi cũng không vững, vài lần đều suýt nữa ngã xuống.

Đường Dập vội ném ngàn vạn phức tạp suy nghĩ ra khỏi đầu, vội vàng giục ngựa chạy ra khỏi đỉnh núi.

Nàng một mạch chạy hơn hai canh giờ, mới chạy đến địa phân Châu thành. Bên trong thành người ngựa tấp nập, Đường Dập tìm chỗ khách điếm, xuống ngựa, dưới đã chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất. Khách điếm này khách khứa không nhiều lắm, nàng thuê một gian phòng, ngả lưng liền nằm chết cứng.

Đường Dập hành tẩu giang hồ mấy năm nay, việc hiếm lạ cổ quái cũng nghe qua không ít. Nhưng nàng chuyến này, gặp một xà yêu?

Còn cùng nàng. . . Cùng nàng...

Quả thực là, vớ vẩn chết mất.

Chỉ là mộng giữa ban ngày thôi.

Thế gian này đâu ra thần yêu quỷ quái? Sư phụ căn bản chưa từng nói qua.

Đường Dập trong lòng không ngừng an ủi chính mình, cho đến khi thϊếp vào giấc ngủ.

Nằm một ngày, mới bất giác nhận ra trong bụng trống trơn, nàng xuống lầu ăn một phần lương khô. Theo sau là tiểu nhị nâng một thùng nước ấm vào trong phòng. Khi cởi đồ tắm gội, Nàng mới phát hiện ra khế khẩu trên cổ đau đớn khó mà nhịn được.

Vì thế nàng liền tìm tới gương đồng, mới phát hiện chỗ khế khẩu vậy mà lại có thêm hai cái lỗ huyết đen tuyền.

Đường Dập sắc mặt trắng nhợt, nguyên lai là sự thật, kia rõ ràng là dấu răng rắn cắn. Lúc trước không đau không ngứa, trách không được nàng vẫn luôn chưa từng phát hiện ra.

Yêu nữ kia...

Đường Dập sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong lòng loạn thành một đoàn.

Tắm gội xong, Đường Dập lên phố, tìm một dược quán, mua của lang trung mấy thang dược liệu thanh nhiệt giải độc, lại mua vài miếng cao dán, tìm chỗ không người, nhịn đau dán vào cổ.

Vốn sau đó Đường Dập định quay lại khách điếm dùng dược, lại đi ngang qua một gian cửa hàng bán vũ khí, mới chợt nhớ tới kiếm của mình không ở bên người, chính mình đã bỏ quên ở trong cái huyệt động kia, không khỏi một trận ảo não.

Kia chính là thứ duy nhất nàng mang theo khi ra khỏi Quỷ Cốc thành.

Muốn đại thúc chủ quán rèn ra cho nàng một thanh kiếm, Đường Dập lại vân vê chút bạc trong tay cảm thán, chỉ sợ là không có khả năng đi.

Đại khái là muốn ở lại trong thành chút thời gian, tiết kiệm chút lộ phí lên đường. Chính là khi nàng vừa nghĩ tới sự tình đêm qua, lại không nhịn được run một cái.

Nơi đây không nên ở lâu.

Đường Dập đến tiệm quần áo cũ mua thêm mấy bộ quần áo, sau mới trở lại khách điếm nghỉ ngơi.

Chân trời phía đông hiện lên một mảnh trắng xoá, Đường Dập đứng lên, mặc một thân đạo bào cũ, ăn chút cháo trắng rau xào, lại đi thanh toán tiền phòng. Chưởng quầy cười thu tiền, thấy trước mắt là Càn nguyên nữ tử lớn lên tươi mát, lại khoác đạo bào, liền thuận miệng hỏi một câu: "Đạo trưởng phải đi rồi? Là muốn đến chỗ nào?"

Đường Dập nghe vậy, ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không biết."

Xác thật không biết. Nàng ra ngoài lâu như vậy, vẫn luôn không có định hướng. Chưởng quầy kia cũng không nhiều lời nữa.

Nhân sinh vội vàng, quản sao được nhiều.

Đường Dập dùng tiền còn lại mua lương khô. Lên lưng ngựa, không chút lưu luyến ra khỏi thành.

Đường Dập từ từ mà đi, cũng không nóng nảy. Ra khỏi thành phần nhiều là đường núi, dân cư thưa thớt. Đại khái sau nửa canh giờ, Đường Dập cảm giác miệng khô, liền ngừng ngựa, uống nước, lại không thấy hiệu quả, vẫn là cơ khát thiêu cháy cổ họng. Đang buồn bực, hai dòng huyết liền từ trong mũi nàng rơi xuống. Tức khắc nhiễm cho vạt áo một mảnh đỏ sậm. Đường Dập cả kinh, vội che lại miệng mũi, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Tiết trời thượng hoả, không khí càng lúc càng nóng, say nắng rồi. Đường Dập nghĩ thầm.