- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xa Hoạ Chi Hậu
- Chương 4: Họa vô đơn chí
Xa Hoạ Chi Hậu
Chương 4: Họa vô đơn chí
Cổ nhân nói, phúc đến thì ít, hoạ đến dồn dập. Cho tới bây giờ tôi đối giáo huấn của tổ tông đều rất tin, tuyệt không nghi ngờ, thế nhưng thật đáng tiếc, không biết vị đại tiên nào đấy cố ý khảo nghiệm độ trung thành của tôi đối với lão tổ tông, bắt tôi tự thể nghiệm một tý mới có thể yên tâm, càng đáng tiếc chính là vị đại tiên này tính tích cực trong công tác không được tốt, vì mau hoàn thành nhiệm vụ, ổng cắt câu lấy nghĩa, chỉ chừa lại cho tôi lĩnh hội nửa câu sau, vì thế, tôi, một nhân vật cỏn con chịu đủ loại hãm hại rốt cục chống đỡ hết nổi, lại vào bệnh viện.
Chuyện này phải kể từ bữa cơm trưa của tôi.
Bởi vì Trần Duệ lúc trưa lấy hành vi cười to bừa bãi tuyên dương hắn là một tiểu nhân nuốt lời, cho nên lúc giữa trưa đau sốc hông. Mọi người luống cuống tay chân vì Trần Duệ đau bụng ra chủ ý, nghĩ biện pháp, đầu tiên là tôi mừng thầm một trận, nhưng lập tức vô hạn bi thống.
Đây là thói đời gì, người bệnh chân chính là tôi được không, tại sao từ lúc tôi đi vào công ty đến bây giờ không có người đến an ủi tôi một câu, lại đều vây quanh cái tên ngụy thương binh kia vội trước vội sau, rõ là lòng người không tốt.
Cho nên giờ cơm trưa của tôi, sau rất nhiều lý do nhàm chán mà bị kéo nhẵng ra, lúc tôi chân chính ngồi ở bàn ăn, đã gần đến 3 giờ, tôi đói đến mức chất lỏng nơi nào đó phân bố quá mạnh mẽ, bộ phận nào đó kêu to không ngừng.
” Cậu không cần biểu hiện khó dằn nổi như vậy, biết cậu đói bụng, nhưng không nghĩ đến cậu háo sắc như vậy, thấy người phục vụ qua đây thì hai mắt tỏa ánh sáng, còn nam nữ không câu nệ.” Trần Duệ thì lúc nào cũng không quên làm tổn thương tôi.
Tôi chỉ còn lại khí lực trừng hắn một cái, rồi không thèm để ý đến hắn, Trần Duệ ở một bên tự cố tự địa lải nhải.
“Cậu cảm thấy thân thể thế nào, tôi nghe người ta nói sau tai nạn giao thông, sẽ có một vài tình huống ngoài ý muốn, có một người đυ.ng phải xe chỗ nào cũng không có thương tích, ba ngày sau vỡ mạch máu mà chết...”
... Thực lạnh a!
“Còn có một người càng tới số, đυ.ng phải xe còn cùng đối phương cãi nhau, ầm ĩ nửa ngày cũng không có chuyện gì, nào biết lúc uống mấy ngụm nước chuẩn bị ầm ĩ tiếp tục thì bắt đầu chảy máu như điên, ói ra máu rồi chết...”
Nghe xong tôi nổi lên một thân da gà, tên này, đang an ủi hay là đang làm tôi sợ?
Đàn ông phải biết nhường nhịn cấp trên, tôi không so đo với hắn, trên thực tế tôi cũng không rảnh quản hắn đang nói cái gì, bởi vì, cơm của tôi rốt cục cũng bưng lên: Thịt kho tàu, gà chiên giòn, sườn sốt chua ngọt, cá sóc, còn có chân giò đường phèn tôi thích nhất...
Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là một đống đồ ăn ngon đặt ở trước mặt cho mình ăn, mà quan trọng nhất là mình còn không bỏ tiền!
Tôi vừa bùi ngùi vừa tiêu diệt hết đống đồ ăn, không đến mười phút sau mấy thứ trên bàn gần như nhét hết vào trong bụng của tôi. Hỏi tôi dùng tay trái làm sao còn nhanh như vậy? Đó là đương nhiên, lấy tay hốt với dùng đũa gắp tất nhiên khác xa đẳng cấp.
Ngay lúc tôi thỏa mãn uống nước trà, lo lắng đưa tay vuốt cái bụng tròn xoe cho thỏai mái, một trận chóng mặt xảy ra bất ngờ khiến cho tôi ngồi cũng ngồi không yên.
Tiêu rồi, di chứng tai nạn giao thông.
Trần Duệ cái miệng quạ đen, tốt không linh xấu lại linh... Tôi không muốn chết đâu!
Chóng mặt khiến cho tôi buộc phải chầm chậm ngả về phía trước, nếu có thể lựa chọn tôi tình nguyện nghiêng về phía sau, phải biết rằng trước mặt tôi đang chất một đống xương cốt với xương cá, mặt của tôi nếu úp lên trên đó còn không đỏ au như hoa loa kèn a!
Thế nhưng, sự tình luôn luôn hướng tới mặt người ta rất không hy vọng nhìn thấy mà phát triển.
Gần... Càng gần... Ầm... Địa cầu đâm vào bạch cốt tinh...
Ô... Tôi không muốn mặt mày nát bét... Tôi không muốn bị di chứng tai nạn xe cộ mà chết như vậy đâu... Mặc kệ, có chết tôi cũng không muốn mặt mày nát bét đâu... Ô...
Bầu trời rốt cục cũng đen, thế giới rốt cục cũng thanh tịnh... được một lát.
Kỳ thật, người được gọi là hôn mê cũng có ý thức, nhưng mà không rõ lắm, hơn nữa còn đứt quãng, giống như tôi, lúc ấy tôi biết Trần Duệ ôm lấy tôi chạy vội ra ngoài đón xe đi bệnh viện, tôi còn vì cả đời trong sạch không muốn bị mang tiếng bá vương ăn cơm quịt rồi chết, phá hỏng danh tiếng, một mực lẩm bẩm: ” Tiền cơm còn chưa trả kìa... Tiền cơm còn chưa trả kìa...”
Lúc đến bệnh viện, trên cơ bản tôi đã khôi phục bình thường, chỉ là không nói lời nào, ngồi bất động. Trần Duệ thúi, để da mặt tôi gặm xương cốt, lông mi cắm xương cá, tôi cấp tử anh, tôi mệt chết anh, tôi dùng nhiều tiền cho đau lòng chết anh...
Bác sĩ trực phòng cấp cứu là một người đẹp mắt to, hai hàng lông mi dày nhấp nháy như cây quạt, còn tốt hơn vị đêm qua gấp ngàn vạn lần. Tôi ngồi phịch ở trên ghế, Trần Duệ tự mình kể lại với bác sĩ chuyện tôi quang vinh té xỉu.
Thật tốt nha, sắp chết còn có người đẹp làm bạn, cho dù một lát nữa tôi cũng hộc máu mà chết cũng không sao.
” Cứ như vậy, đột nhiên sắc mặt cậu ấy trắng bệch, môi phát xanh, ngất đi luôn, khi đó, hô hấp của cậu ấy dường như có chút khó khăn.” Trần Duệ hiển nhiên nghĩ lại còn rùng mình.
...
Bác sĩ tỷ tỷ lo lắng một hồi, rồi sau đó tuyên bố một câu kinh người.
” Nói như vậy, là anh để cho một người bị gãy xương vì tai nạn giao thông ngủ không đủ, mang bệnh đi làm, còn không cho ăn cơm đúng giờ, bữa ăn thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, khiến người bị thương đột nhiên bị choáng ngất đi!”
Đừng nhìn bác sĩ tỷ tỷ thanh âm không cao, tốc độ phát âm không mau, nhưng lại tổng kết ra chuẩn xác mà sâu sắc như thế, oa, quả thực là thần tiên tỷ tỷ!
Tiếp theo tôi bị sắp xếp nhập viện theo dõi, Trần Duệ vẫn kêu gào với bác sĩ tỷ tỷ: ” Ngày hôm qua không đến mười giờ cậu ta đã ngủ, tôi mang theo cậu ấy đến công ty là sợ không ai chiếu cố cậu ta, lúc ăn cơm tôi tìm không được cậu ta, đồ ăn đều là chính cậu ta gọi... Tôi không có ngược đãi cậu ấy... A...”
Ha ha, nhìn thấy cái mặt táo bón của Trần Duệ, đột nhiên tôi rất thèm ăn.
Tôi bị sắp xếp nằm trên một cái giường tạm thời đặt trên lối đi nhỏ trong bệnh viện, phải biết rằng đây chính là bệnh viện trung tâm, có thể ở hành lang trong này cũng đã may lắm rồi, bao nhiêu người vì có thể đi vào bệnh viện này mà thêm giường trong WC cũng sẵn lòng đó.
Lúc tôi mới vừa được sắp xếp giường tốt không lâu, một tiểu y tá cầm một bình dịch truyền siêu bự chạy tới chạy lui tìm người, miệng còn khe khẽ nói: “Trương Dương... Trương Dương... Không phải... Này cũng không phải...”
Thời điểm đi đến bên giường của tôi, tôi đang chuẩn bị trả lời, thì cô y tá nọ cũng không thèm nhìn tới tôi, trực tiếp đi đến bên giường kế tiếp, tôi cùng Trần Duệ hai mặt nhìn nhau, khó có thể nào chúng tôi là người trong suốt, người lớn như vậy mà cô y tá ấy cư nhiên nhìn không thấy!
Trần Duệ chủ động đi qua đem y tá kêu lại, chỉa vào người của tôi nói: “Đây chính là Trương Dương.”
Cô y tá chỉ liếc tôi một cái xem xét liền nói: “Có thể là trùng tên thôi, thuốc này hẳn là không phải cho anh ta. Người bệnh trầm trọng nguy hiểm hôn mê sâu mới dùng thuốc này.”
“A!” Tôi với Trần Duệ cùng chung tiếng than sợ hãi.
Rồi sau đó nhìn theo cô y tá kia tìm người tên Trương Dương, nhưng cô ta vòng vo nửa ngày cũng không tìm được, ở hành lang cuối cô ta lại xoay người đi về phía tôi. Tiếng bước chân kia vang vang từng nhịp từng nhịp, mỗi tiếng đều như là dẫm nát trái tim của tôi.
” Xem ra chỉ có mình anh tên Trương Dương, thuốc này đúng là của anh rồi.” Nói xong liền kéo tay của tôi, sau khi khử trùng qua loa thì đâm tôi một kim.
Lúc ấy đầu tôi đã lớn như cái đấu, tim đập như cái trống, yếu ớt nói với Trần Duệ: ” Tôi đã bệnh trầm trọng nguy hiểm, xem ra là không xong, nhiệm vụ cách mạng giao cho anh, ngàn vạn lần bảo trọng, tôi sang thế giới bên kia cũng sẽ phù hộ cho anh...”Lời còn chưa dứt đã lã chã rơi lệ.
Trần Duệ trầm mặc vài giây, đột nhiên đi nhanh vào phòng cấp cứu.
” Tôi đi hỏi bác sĩ... Cậu không có việc gì đâu!” Thanh âm run rẩy so với tôi còn lợi hại hơn.
Thật là hoạn nạn gặp chân tình, sắp chết thức nhân tâm, dù sao cũng phải nói Trần Duệ đúng là đồng chí tốt nha, sau khi tôi biến thành quỷ sẽ không tìm hắn, vậy tôi nên tìm ai đây? Tài xế? Coi như hết, người ta cũng không phải cố ý. Bác sĩ? Tỷ tỷ xinh đẹp đối với tôi rất tốt, hay là không dọa cô ta, tên bác sĩ bụng dạ độc ác hôm qua cũng không đáng tội chết. Hay là tôi đi tìm cái cây kia. Bất quá...cây có sợ quỷ không? Nếu nó không sợ thì tôi toi công rồi...
Đang nghĩ bậy nghĩ bạ thì Trần Duệ đã trở lại, mang về một tin tức kinh người, kỳ thật tôi... Một chút bệnh cũng không có!
” Cậu gãy xương tạo thành chút ít xuất huyết bên trong, tổng sản lượng máu giảm bớt, huyết áp có hơi thấp, sau khi ăn cơm xong máu đều chuyển vận đến dạ dày, não bộ không được cấp đủ máu cho nên xuất hiện tụt huyết áp choáng váng đầu.” Trần Duệ thuật lại lời của bác sĩ.
“Vậy cô ta kê thuốc gì cho tôi?” Tôi nhìn bình dịch truyền siêu bự, nghi hoặc phát sinh.
“Chỉ là hai bình nước biển mặn hai bình nước biển ngọt, mỗi bình 1000ml, bên trong không có bỏ thêm thuốc gì hết.”
” Vậy tại sao lại nói người bệnh trầm trọng nguy hiểm mới dùng?”
“Bệnh trầm trọng nguy hiểm sẽ không tự mình ăn uống được, dùng cái này duy trì tính mệnh.”
“Tôi ăn cơm xong!”
” Tôi biết” Trần Duệ còn nhún vai, “Bác sĩ động lòng người kia không biết nha.”
Tôi ngất, như vậy cũng kêu trị liệu, dằn vặt người ta đó chứ.
Quên đi, thuốc cũng kê rồi, đâm cũng đâm rồi, dù sao cũng không nhiều, bốn bình mà thôi, đợi nó hết đi.
Một giờ sau, khó chịu một chút, hai giờ sau, đứng ngồi không yên, ba giờ sau, chỗ nào đó trên người tôi sắp nổ tung!
Trần Duệ kéo tôi đi đến WC.
” Tôi đã sớm nhìn ra, vậy mà cậu không thèm nói nha, tình nguyện nghẹn cũng không nhờ tôi nha!”
Chuyện hài! Trương Dương tôi là người có cốt khí vậy sao?
Chẳng qua là tôi một mực cân nhắc một vấn đề: Hiện tại tôi không còn tay nào, thượng WC như thế nào?
Trong WC xuất hiện một cảnh như vầy, một người đàn ông đẹp trai mặc quần tây đứng ở bệ tiểu sững sờ, tay phải hắn bị băng gạc cố định trước người, tay trái hắn đâm kim tiêm truyền dịch, thân thể khẽ run, mặt đầy bi thương, bên cạnh là một người đàn ông cầm bình nước biển giơ lên cao, vẻ mặt trang nghiêm cùng đợi.
Rốt cục người đàn ông đẹp trai xoay người nói với người đàn ông vẻ mặt trang nghiêm.
” Giúp tôi lấy ra coi, không nín được.”
Rầm, rầm, hình tượng đồ sộ sụm xuống nát bét.
Tôi thật sự làm không được, tay phải thỉ khỏi bàn, tay trái cũng bởi vì truyền dịch ba tiếng đồng hồ mà đầu ngón tay cứng ngắc cong không được.
Trần Duệ nghe được tôi xin giúp đỡ, bí hiểm cười đứng ở phía sau tôi. Đầu tiên là đem hai chân đặt ở phía ngoài chân tôi, đầu gối hướng vào phía trong chen vào hai chân của tôi.
“Để làm chi, để làm chi!” Tất nhiên là tôi mãnh liệt kháng nghị.
” Tôi không giữ cái quần lại cho cậu một hồi tụt xuống đất tôi không có cách nào nhặt cho cậu đâu.” Tiểu tiện quần không cần tuột? Quên đi, nhỡ đâu rớt thật thì phiền toái, hắn đang cầm bình dịch quả thật không thể khom lưng.
Trần Duệ đem tay trái cầm bình duỗi đến trước mặt của tôi, đồng thời sử dụng cánh tay trái ôm cổ tôi lại, cái bình dựa vào vai phải của tôi, như vậy hắn với tôi từ trên xuống dưới dán kín không có một khe hở.
” Dán chặt như vậy làm gì?” Tôi lại kháng nghị.
” Tôi sợ một hồi chỉ lo phía dưới của cậu, mà quên cái tay này, nếu hạ thấp bình, máu trào ngược ra dây truyền sẽ không tốt lắm.” Cũng đúng nga, lý do thông qua.
Tay phải của hắn mới chậm rãi đυ.ng đến phía trước của tôi, nhẹ nhàng giật khoá kéo, tôi đã bắt đầu khống chế không được mà run rẩy.
” Anh nhanh lên được không.” Khi nào thì tiếng thở của tôi trở nên gấp như vậy, thô như vậy.
” Đừng nóng vội nha, cũng sắp được rồi.” Trần Duệ ở bên tai tôi cười khẽ, hai má cố ý vô tình đυ.ng phải cái lổ tai của tôi, tôi run rẩy lợi hại hơn. Trong không khí mờ ám nổi lơ lửng.
Tay hắn linh hoạt vói vào qυầи ɭóŧ của tôi, một phen lấy ra gia hỏa nhà tôi, ngón trỏ cùng ngón cái vòng qua, ba đầu ngón tay còn lại không ngừng qua lại vỗ về chơi đùa.
” Được rồi, có thể.” Trần Duệ vừa nói vừa ở sau lưng tôi cọ đến cọ đi.
Tôi biết được rồi, đã đến lúc khai cống để phóng, thế nhưng.. Tôi mở miệng cống không được. Tuy rằng thứ kia đã kích động đến nhảy dựng nhảy dựng, nhưng tôi vẫn mở không được, vậy phải làm sao bây giờ.
“Làm sao vậy?”
” Tôi... thứ kia của tôi hình như là nhận biết tay, không phải tay của tôi thì nó khó chịu, cho nên... Ra không được.”
“Nga, vậy bình thường cậu làm sao, như vậy... Như vậy... Hay là như vậy...”
Hắn vừa nói tay hắn lật tới lật lui, thoáng cái lôi kéo đầu, thoáng cái lại khẽ nắm bắt nơi gốc, còn thường thường chạm chạm hai cái tiểu túi.
Bỗng nhiên một trận giật mình từ nơi đó bắn thẳng tới ót, chỉ nghe soạt một tiếng, tôi — rốt cục cũng giải phóng.
Trên đường đi trở về giường bệnh, hỏi Trần Duệ.
” Làm sao chỉ một lát anh liền nghĩ ra cách giúp tôi thượng WC dễ vậy, tính chung không tồi nha.”
” Cái gì chỉ một lát”, Trần Duệ nghiêm trang, “Tôi đã suy nghĩ ba tiếng rồi đó!”
Sao đột nhiên tôi cảm thấy gió lạnh từng trận, có một loại cảm giác bị người ta hãm hại vậy!
Bốn bình nước này tôi lấy tốc độ hai giờ một bình chuyền xong xuôi, ngoại trừ ba giờ trước ra thì chia đều mỗi giờ tôi thượng WC ba lượt, cảnh ở trên lặp đi lặp lại, đến nỗi hình thành một truyền thuyết bất hủ, còn có phiên bản khác biệt giữa giới tính và tuổi tác.
Phiên bản trẻ em: thấy cái chú kia không, đúng, cái chú ngủ ngay lối đi nhỏ ấy, ổng là đạo tặc tội ác tày trời đó, chú bên cạnh ổng là cảnh sát, vì sợ ổng chạy trốn mà thượng WC cũng phải đi theo, lúc ngủ còn phải nắm lấy tiểu kê kê của ổng đó, đây chính là tớ tận mắt thấy!
Phiên bản phụ nữ: biết cái cậu Dương gì đó không, bị người ta đánh cho thê thảm, chẳng những tay bị đánh gãy, mà ngay cả thứ kia cũng bị đánh gãy, mới vừa ở bệnh viện này nối lại đó, còn sợ không cẩn thận lại rớt xuống nên đặc biệt thuê người cầm cho cậu ta, thật sự là đáng thương, lớn lên đẹp trai như thế đấy.
Phiên bản đồng tính luyến ái: Thấy chưa, cái gì gọi là chủ nô? Cái gì gọi là dạy dỗ? Ngày trước cũng chỉ là chuyện nhỏ, xem hai vị này đi, ở bệnh viện loại này còn trước mặt công chúng triển lãm phương thức dạy dỗ của bọn họ, tiết tháo kiên trinh nha, thật sự là phương thức dễ làm, về sau nếu em bất trung với anh, anh cũng sẽ mỗi ngày cầm lấy nơi đó của em không tha.
............
Đêm khuya người tĩnh, thần tiên tỷ tỷ cùng bác sĩ bụng dạ độc ác thay ca.
“Cái cậu Trương Dương kia bị thương không nặng nha, sao cô lại cho hắn nhập viện, giường ngủ còn chật như vậy.”
” Nga, cái đó hả, buổi sáng tôi mở thừa hơn mười bình nước, xử lý không xong, nghĩ để cho hắn truyền toàn bộ đi.”
“Biện pháp hay, tôi cũng còn có mấy bình kìa, cũng kê cho hắn dùng luôn.”
” Không thành vấn đề, đều cho hắn đi, xem bộ dáng bọn hắn hiện tại, anh mở một trăm bình bọn hắn cũng nguyện ý.”
” Tại sao nha?”
“Ha hả, thiên cơ không thể tiết lộ!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xa Hoạ Chi Hậu
- Chương 4: Họa vô đơn chí