Chương 1: Sau tai nạn giao thông

[Bệnh viện, phòng cấp cứu khoa chỉnh hình].

“Đi chụp X-quang trước đi.”

Thằng cha bác sĩ hơn ba mươi tuổi, đầu bôi keo vuốt tóc bóng nhẫy đang cúi đầu viết viết trong khi tôi thì đang bất bình tràn ngập, làm ơn dùm coi, tôi là đang xem bệnh, anh ngay cả liếc mắt một cái cũng không liếc, làm sao kêu là xem bệnh, chẳng lẽ bộ dạng của tôi lọt vào trong tầm mắt của anh trở thành khó coi như thế sao.

“Anh không cần nhìn chỗ bị thương một chút sao?” Tôi từ trước đến giờ không bao giờ chịu nín nhịn nói.

“Cậu có ngoại thương sao?”

” Không có.”

“Vậy tôi đây nhìn cái gì?”

” Xương cốt.”

Lúc này, tên bác sĩ kia mới ngẩng đầu liếc tôi một cái, trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là cười nhạo, đúng vậy, chính xác là cười nhạo đó, tôi muốn đi tìm viện trưởng để khiếu nại, bác sĩ bây giờ đều dùng cái thái độ gì vậy chứ.

“Xương cốt dùng mắt thường nhìn không thấy, trừ phi cậu không có thịt, nhưng trên thực tế cậu không những có thịt mà còn có không ít thịt, cho nên phải chụp X-quang mới có thể nhìn đến xương.”

Anh... Cư nhiên dám châm chọc tôi béo, chờ xem, chúng ta coi như kết thâm thù đại hận từ đây.

Tôi tức giận nhảy dựng lên, ai mà thèm ngồi ở đây chứ.

Ôi thắt lưng của tui, chân của tui, cổ của tui.

Xương cốt toàn thân của tôi mới vừa trải qua đại nạn quá lớn, đang biểu tình ầm ầm, tôi vẫn duy trì cái tư thế cứng ngắc chờ đợi một trận đau nhức gào thét trôi qua.

May mắn Trần Duệ ở một bên đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi mới có thể yên tâm tựa vào trên người hắn mà thở phì phò.

“Kiềm chế chút đi, động tác đừng quá trớn như vậy.” Tên bác sĩ bụng dạ độc ác ở một bên châm chọc khıêυ khí©h, “Nghĩ lại cậu cũng là một người đàn ông tốt nha.”

Anh... Tôi chỉ là bị thương, làm sao không phải là người đàn ông tốt! Đang muốn xông lên giận dữ, Trần Duệ đã nháy mắt lôi tôi đi.

” Đi thôi, đi chụp X-quang đi, lèo nhèo cái gì?”

Ông trời.. ơ.. i, bộ tôi muốn lèo nhèo lắm sao, rõ ràng là có người xem tôi không vừa mắt tìm tôi gây sự đấy chứ! Anh thế nào mở to mắt mà không bênh vực tôi đi.

......

Quên đi, vùng vẫy đi ra phía ngoài, hôm nay có thể đυ.ng phải mấy tấm chắn này, chứng tỏ ông trời ổng ăn lộn thuốc ngủ ngủ mất rồi, tôi đành phải trợn mắt tự mình giúp mình thôi.

Đúng vậy, buổi tối hôm nay tôi gặp phải tai nạn giao thông hết sức ly kỳ, vốn tôi cùng Trần Duệ đang ngồi ở trong chiếc xe cao cấp có rèm che dựa vào cửa sổ chợp mắt, xe là của công ty, lái xe cũng là tay lão luyện, tuy rằng buổi tối xe đông, nhưng hệ số an toàn vẫn tương đối cao.

Thế nhưng ai có thể ngờ được xe đang chạy ở tốc độ cao, trong tình huống không có ngoại lực va chạm lại có thể đột nhiên lật nghiêng, tình hình cụ thể tôi cũng không biết, tóm lại là lốp xe nổ đùng một tiếng, sau đó kèm theo tiếng phanh chói tai, xe trượt về phía bên phải, cuối cùng phía bên phải chấm đất, dựa vào một thân cây đứng sừng sững nơi đó, tình hình kia quả nhiên là thập phần kỳ dị.

Hai người ngồi ở bên trái đều không bị thương, đáng thương tôi ngồi phía sau bên phải thì thê thảm vô cùng. Lúc ấy tôi đang dựa vào cửa sổ, gối đầu lên tay phải nghỉ ngơi, đang lúc còn chưa rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, Trần Duệ đột nhiên ở phía trên kéo tôi ôm vào trong lòng, cùng những người đến giúp phá cửa, tôi chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, thanh âm nọ thật là dễ nghe, còn chuyện sau đó tôi chỉ nhớ tương đối mơ hồ, vừa không biết Trần Duệ làm sao ôm một người nặng muốn chết như tôi lên người, cũng không biết tôi không thể cựa quậy gì thì làm sao từ trong xe chui ra ngoài được, còn một vấn đề hết sức quan trọng mà tôi suy nghĩ mãi không ra, Trần Duệ ngồi song song với tôi, vậy hắn làm thế nào từ trên cao ngã xuống đè trên người tôi? Không có khả năng nha, nhưng hắn rõ ràng là ngã xuống, hắn làm sao leo lên chỗ cao như vậy nhỉ? Không đúng nha, đỉnh xe không cao nha, hắn làm sao leo lên cao như vậy chứ?... Một loạt vấn đề này cho tới khi tới bệnh viện tôi vẫn nghĩ không ra.

Đáng thương tôi thần chí vừa mới tỉnh táo thì đυ.ng phải tên bác sĩ biếи ŧɦái x 2, trong bụng hết sức buồn bực, tôi ngồi trên ghế bên ngoài khoa X-quang ngẩn người, gã tài xế gặp sự cố cứ ở một bên quay tới quay lui, quay đến nỗi đầu tôi muốn hôn mê, tôi muốn trừng hắn, rõ là không thể tưởng được, người nhìn qua thành thật như vậy lại là cao thủ thâm tàng bất lộ có kỹ năng đặc biệt, có thể đem cả chiếc xe dựng đứng lên, anh muốn ngoạn xe cũng phải chờ trong xe không có người rồi hãy ngoạn nha, anh bị thương thì thôi không nói, còn kéo cả tôi vào.

Bất quá chuyện này đều phải trách Trần Duệ, người nào không thuê lại đi thuê một cao thủ, người ta một thân công phu không có chỗ xài, lúc tổng tài lộ diện đương nhiên phải biểu hiện một chút, chỉ tiếc hại tôi cũng thành cá trong chậu.

A a a, tức chết tôi, vì thế tôi dùng chân trái coi như còn nguyên vẹn ra sức đá vào chân Trần Duệ, hắn cũng không trốn, còn dùng một loại ánh mắt chưa từng gặp qua nhìn tôi. Đó là ánh mắt quái gì nha, nhìn xong trong lòng thấy là lạ, hay là áy náy? Ha ha, tôi không phải bị hắn làm cho ngu đó chứ, hắn mà áy náy thì lừa, heo cũng biết áy náy, tôi xuất chúng như vậy, ưu tú như vậy, đẹp trai ngời ngời như vậy nhất thời sơ xuất rơi vào trong tay của hắn, bị hắn chà đạp tra tấn suốt sáu năm nha, lúc học đại học thì là học trưởng khi dễ học đệ, tiến vào xã hội thì chính tổng áp bức phó tổng, chưa từng thấy hắn áy náy lần nào, hiện tại hắn nhìn tôi như vậy, khẳng định là đang đau lòng tiền thuốc men đây, dù thế nào tôi cũng tính là tai nạn lao động, muốn tôi tự trả hả, không có cửa đâu cưng. Thừa dịp hiện tại người bệnh là lớn nhất, tôi muốn đánh để trả thù, tôi đá, tôi đá, tôi dùng sức đá...

” Trương Dương, Trương Dương.” Một y tá mặt không chút biểu cảm kêu tên của tôi.

Rốt cục cũng đến phiên tôi, chậm thế đấy, tôi tưởng còn phải chờ tới ngày mai luôn chứ. Tôi dùng tay trái ôm khuỷu tay phải, cố định chặt chẽ, vô phương, cánh tay phải này vừa động liền đau nha, thắt lưng cũng thẳng lên không được, đùi phải cũng không linh hoạt, giống một nửa người không còn xài được, đi như lết vào phòng X-quang.

Máy móc to đùng, còn có giường, mau để tôi nằm trên đó nghỉ ngơi đi.

” Đầu hướng vào trong, nằm thẳng.” Một bác sĩ nữ nói với tôi.

Tôi mất cả buổi mới ngồi vào trên giường, người nào thiết kế không xoay ngang, giường cao như vậy, người bệnh làm sao leo lên, may mắn thân của tôi cũng cao vượt qua tiêu chuẩn bình thường, nếu không phải bắc thêm cái thang nha.

Tôi nằm... Không được, tôi lại nằm.. cũng không được, tôi lại nằm... Ô ô ô, tôi nằm không nổi nữa, tôi vừa nằm thì đau nha, trọng tâm mới vừa chuyển qua phía sau liền không kiểm soát được, hoàn hảo tôi còn kịp thời dừng lại, bằng không sẽ không phải là nằm xuống mà là cắm xuống, đến lúc đó, nửa người còn xài được còn lại chỉ sợ cũng đi tong.

Đang lúc tôi khó xử, cái tên Trần Duệ không lương tâm kia đi lại đây.

” Tựa vào trên người tôi này, yên tâm, giao cho tôi, tôi giúp cậu nằm xuống.”

Giao cho anh còn có thể yên tâm sao, một ngày nào đó biết đâu anh chỉnh tôi toàn thân đều không còn. Bất quá, tình thế bắt buộc, tôi đành phải lộ vẻ yếu đuối tựa vào trên người hắn, để hắn chậm rãi thả tôi nằm xuống. Sau khi chụp xong, còn phải để hắn nắm thắt lưng của tôi kéo lên.

“Dừng lại, chỗ này kéo căng, chụp cánh tay.” Bác sĩ lại truyền lệnh.

Tôi dán chặt vào tấm thép. Nhưng bác sĩ nhìn qua hết sức không vừa lòng, uốn nắn lại tư thế của tôi.

“Đứng thẳng, đứng thẳng, dùng lưng dán vào chứ không phải dùng mông, đầu hướng lên trên, tay trái buông ra, tay phải nâng lên một chút...”

Ô... Tôi không bao giờ ước ao làm người mẫu nữa, té ra bị người ta bài trí như vậy thật sự không dễ chịu chút nào.

” Tay phải nâng lên một ít, bằng không chụp không được!”

Còn ở đó mà chỉ huy, cô nghiện rồi sao, nếu tôi mà nâng lên được thì cô cần gì phải nói.

” Bác sĩ!” Không thể nhịn được nữa, chớ nhịn nữa, “Cánh tay này của tôi nâng không được.”

Bác sĩ còn chưa nói cái gì, Trần Duệ bên cạnh lại xen vào.

” Tôi đến nâng cánh tay cho cậu ấy, cậu ấy không tự nâng được đâu.”

Vì thế, Trần Duệ nắm khuỷu tay của tôi nâng hướng về phía trước, theo động tác của hắn, cảm giác đau đớn của tôi càng lúc càng tăng. Rốt cuộc cũng chịu không nổi.

“A, anh mưu sát nha, chưa đứt cũng bị anh chặt đứt.”

Trần Duệ hoảng sợ, dừng lại động tác, nhìn bác sĩ bên cạnh.

” Cao như vậy được rồi đi?”

Bác sĩ kia hiển nhiên vẫn còn không hài lòng, thế nhưng thấy tôi thật sự không thể chơi nữa, vì thế tiếc nuối nói.

” Độ cao còn rất miễn cưỡng, chụp trước xem thử đi.”

Rốt cục lăn qua lăn lại xong xuôi, tôi ngồi ở ghế phía ngoài kéo dài hơi tàn, tài xế nọ ở một bên cùng tôi, Trần Duệ thì ở bên trong chờ kết quả. Kỹ thuật tiên tiến đúng là tốt, trước kia chụp X-quang phải một tiếng mới có thể lấy được, hiện tại chỉ cần dùng nhiều tiền một chút là có thể cầm, ha hả, kẻ có tiền thật tốt.

Chỉ chốc lát, Trần Duệ cầm tấm phim đi ra, vẻ mặt nhẹ nhõm không ít.

” Xương cốt không có việc gì.” Hừ, anh đỡ tốn không ít tiền thuốc chứ gì, đồ tư bản.

Được Trần Duệ nâng, chúng tôi chuẩn bị quay về phòng cấp cứu, còn chưa đi được mấy bước, bác sĩ trong phòng X-quang lúc nãy đột nhiên hô to tên của tôi.

” Trương Dương, quay lại một chút, có vấn đề.”

Lúc ấy chân của tôi mềm nhũn, có vấn đề, không phải đâu, tôi còn trẻ mà, đừng nói bị Diêm Vương chiêu gọi đi.

Trần Duệ hình như cũng hoảng sợ, bảo tài xế đỡ lấy tôi, bỏ chạy trở lại phòng x-quang đáng sợ kia.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác đi trở lại cửa phòng X-quang, thật không muốn vào trong, trong lòng buồn đau vô hạn, chẳng lẽ nhất định từ hôm nay sẽ không còn tồn tại một người tốt như tôi nữa sao?

Vài phút sau, Trần Duệ lại cầm một tấm phim khác đi ra.

” Vừa rồi bác sĩ đem cuộn phim của cậu phóng to trên máy tính mới nhìn ra, cậu bị gãy xương.”

Tôi đang chờ đợi vận mệnh tuyên án, nhưng nó không hạ xuống.

“Cái khác thì sao?”

“Cái gì khác?” Trần Duệ không hiểu ra sao.

“Chỉ có gãy xương?”

“Ừ!”

......

Tôi giận.

” Vậy bả kêu lớn tiếng như vậy để làm chi, tôi còn cho rằng tôi bị ung thư xương!” Thật là, không biết người cũng có thể hù chết người!

Trần Duệ ở một bên còn chưa đáp, nữ bác sĩ kia đã tiếp lời.

“Gãy xương cũng rất nghiêm trọng, thương gân động cốt cậu phải nghỉ ngơi một trăm ngày đấy.” Vẻ mặt vui mừng khi thấy người ta gặp họa, ai thèm để ý cô.

“Hơn nữa chính là xương bả vai, loại xương dẹt này tạo huyết, có thể ảnh hưởng chức năng tạo huyết của cậu đó nha.”

Cái gì... Chức năng tạo huyết.. huyết... Tôi choáng váng đầu, ai tới đỡ tôi coi.

Nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng cấp cứu, chúng tôi lại tìm được tên bác sĩ bụng dạ độc ác kia.

Hắn nhìn nhìn tấm phim của tôi, tôi thề, chỉ liếc mắt một cái, tôi lại không được coi trọng, thực quá đáng.

” Gãy xương, nhưng không có sai vị, cố định là được rồi, đừng lo lắng.”

Vì thế, hắn cúi đầu viết đơn thuốc, đưa cho chúng tôi liền vội vã gọi bệnh nhân kế tiếp.

” Tôi... Tôi không cần băng bó một chút sao?” Thật sự là chịu không nổi bác sĩ làm cho có lệ, tôi là bệnh nhân mà.

” Cậu không ngoại thương, băng bó cái gì?” Lại là ánh mắt cười nhạo kiểu này.

“Vậy anh không phải nói phải cố định, anh còn chưa cố định cho tôi.”

Tôi mạnh mẽ tỏ vẻ bất mãn, bác sĩ loại này, không có đem tính mệnh nhân dân để vào mắt.

“Xương bả vai bình thường chỉ dùng để gánh vác, tự mình chú ý không động nó là được. Bất quá nếu cậu mãnh liệt yêu cầu cố định, cũng có thể.”

Bác sĩ này rõ ràng không kiên nhẫn, thế nhưng vẫn là do tôi kiên trì, ha, thắng lợi.

Thế nhưng qua một hồi, tôi vui vẻ hết nổi.

Cái tên bác sĩ sắc lang kia rõ ràng là lấy việc công làm việc tư, hắn, hắn, hắn cư nhiên bắt tôi ở trước mắt bao người *** nửa người trên, sau khi tôi vô cùng gian nan đau khổ cởϊ qυầи áo, người trong cả phòng bao gồm đàn ông, đàn bà, người già và trẻ em đều nhìn chằm chằm vào tôi. Ai, đẹp trai thật khổ nha!

Thế nhưng ánh mắt bọn họ lạ lạ thế nào ấy, tôi cũng nhìn lại toàn thân mình.

A.........

Mấy cái dấu xanh xanh hồng hồng này là cái gì???

Trong đầu linh quang chợt lóe, đúng rồi tôi là bị tai nạn giao thông mới đến bệnh viện, thì đương nhiên là bị thương tụ huyết. Thở phào một cái, còn tưởng rằng mình sau khi say rượu loạn tính chứ, hoàn hảo, hoàn hảo.

Nhưng mà không bình thường nha, tôi thì tự biết đây là chuyện gì, người ta biết không?

Nhìn thấy những người khác như bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó phóng ánh mắt nghiền ngẫm thăm dò sang, tôi khẳng định đầu óc bọn họ toàn là ý nghĩ *** bậy bạ. Bên kia còn có một người băng kín nửa bên mặt cười thành tiếng. Nếu tôi di chuyển được, tôi nhất định bay sang đem cái bên mặt còn lại của hắn đánh cho hết nhìn thấy người luôn.

Tôi ở trong ánh mắt mọi người mà run rẩy, Trần Duệ cảm giác được, nhẹ nhàng đem tôi ôm vào trong ngực.

Cái này là chọt ngay tổ ong vò vẽ, quần chúng đầu tiên là than một tiếng sợ hãi, tiếp theo thì thì thầm nho nhỏ, trong phòng ong ong không ngừng. Ngay cả cái tên tài xế kia cũng ra sức nhìn nhìn chúng tôi, sau đó trưng ra vẻ mặt “A, bây giờ thì em đã hiểu”.

Tôi thấy người khác nhìn Trần Duệ xong lại nhìn tôi thì biết ngay bọn họ lại hiểu lầm, cư nhiên đem tôi và Trần Duệ ghép thành một đôi, dám chắc còn nghĩ dấu vết trên người tôi và hắn thoát không khỏi quan hệ. Mấy người này nghĩ cái gì vậy chứ, hiện tại tôi vẫn còn là một xử nam ngây thơ đó, không được đem tôi cột chung với cái tên không biết liêm sỉ là gì này, thời đại nào rồi mà mọi người còn không bình thường như vậy.

Tôi tự cảm khái, bác sĩ cũng nhanh chóng đem tôi ‘trói’ tốt, tuy rằng cái này vốn không gọi là băng bó mà phải nói là trói, thế nhưng lúc này tôi vẫn còn đang chịu đả kích quá lớn, không còn hơi sức đâu cãi cọ với hắn.

Chúng tôi cầm toa thuốc đi lấy thuốc, tôi thật sự là quá mệt mỏi nên cũng không chú ý thuốc gì nữa, đến lúc tôi uống vào mới biết được, tổng cộng có hai loại, một loại là tăng canxi, này cũng còn coi được, xương cốt bị thương thì cần bổ sung, nhưng còn loại còn lại thì hình như có chút không hợp lý, nhìn tên xem – nối xương đan, tuy rằng tôi không phải giang hồ thuật sĩ, nhưng mánh khoé bịp người phổ biến của bọn giang hồ thì vẫn biết chút ít, bác sĩ giang hồ khoái nhất là bán mấy loại thuốc tăng lực với nối xương đan, thuốc của tôi tất nhiên cũng được liệt vào loại đó,!!! Chẳng lẽ chúng tôi nhất thời sơ suất chui nhằm vào phòng khám dởm!!!! Vậy tôi nên uống hay không nên uống đây ta?

Ông trời, ông đừng đem tui ra đùa nha.