Editor: Phù Dung Sương
"Cha" Hoàng Dung là người đầu tiên nhận ra chiêu thức kia là Đàn Chỉ Thần Công.
Hoàng Dược Sư cười nhìn Vân Thanh nói:"Thanh nhi, chúng ta xuống dưới đi."
Vân Thanh gật đầu, hai người cầm tay nhau bay từ trên nóc nhà xuống dưới.
Hai người, một người một thân trường bào thanh y, một người váy trắng phiêu phiêu, một người tuấn lãng trầm ổn, một người dung nhan tuyệt sắc.
Lại tay trong tay, cùng nhau xuất hiện, trong lúc nhất thời, mọi người ở phía dưới nhìn đến ngây người.
"Cô cô" Dương Quá đang tức giận, đột nhiên nhìn thấy người bao năm qua thân cận với mình, trong lúc nhất thời, trong lòng liền sinh ra ủy khuất, không kìm được rơi lệ.
Vân Thanh vừa đứng ổn, liền buông tay Hoàng Dược Sư, đi đến bên người Dương Quá, ôn nhu an ủi:"Ngươi đứa nhỏ này, không nói một tiếng, liền đi luôn, không sợ cô cô lo lắng?"
"Cô cô" Dương Quá trong lòng cảm động, "Cô cô, người như thế nào lại ra khỏi Cổ Mộ? Là đi tìm ta sao?"
Vân Thanh lại là nhìn nhìn Hoàng Dược Sư đang đứng một bên bị Hoàng Dung giữ chặt, nói:"Quá nhi, ta đã tìm được chàng."
Dương Quá tự nhiên cũng thấy được Hoàng Dược Sư, chỉ là hắn nhìn thấy Vân Thanh, trong lòng quá mức vui mừng, cho nên xem nhẹ tồn tại của người kia.
Ở một bên, Hoàng Dung lôi kéo tay áo Hoàng Dược Sư, lại nhìn Vân Thanh, thật sự không biết nên nói như thế nào.
Nguyên bản còn cho rằng, phụ thân nhìn trúng một cô nương tuổi cũng không nhỏ, nào dám tưởng tượng, cư nhiên lại là một tiểu cô nương so với Quách Phù cùng lắm chỉ hơn vài tuổi.
Trình Anh nhìn thấy Hoàng Dược Sư cũng tiến lên hành lễ, chỉ là nàng cũng nhìn thấy sư phụ nhà mình cũng Vân Thanh tay trong tay, trong lòng khϊếp sợ đồng dạng không kém Hoàng Dung.
Xem ra, chính mình là luôn nghĩ sai rồi, người sư phụ để tâm trong lòng vốn không phải là vong thê mà là vị cô nương cùng chính mình không sai biệt lắm trước mắt này.
Hoàng Dược Sư cùng Vân Thanh vừa xuất hiện, trong sân mọi người đều có liên tưởng khác nhau, nhất thời, giữa sân một mảnh an tĩnh.
Vân Thanh quay ra nhìn Kim Luân Pháp Sư, nói:"Đại hòa thượng, là ngươi muốn đem Quá nhi bắt đi, làm ta tới cứu người?! Hiện giờ ta đã đứng ở đây, không bằng lúc này ở trước mặt ta, ngươi thử bắt Quá nhi xem?"
Kim Luân Pháp Sư đối với hai người vừa xuất hiện thực sự khẩn trương, đặc biệt là Hoàng Dược Sư.
Vân Thanh quá ít tuổi, hắn không suy xét, nhưng mà Hoàng Dược Sư lại làm hắn kiêng kỵ.
Nghe Hoàng Dung gọi Hoàng Dược Sư là phụ thân, tức khắc liền minh bạch thân phận của hắn.
"Lão nạp tuy ở Mông Cổ xa xôi, nhưng cũng có nghe qua Trung Nguyên nổi danh võ lâm ngũ đại cao thủ, nói vậy, các hạ chính là Đông Tà Hoàng Dược Sư?"
Hoàng Dược Sư đi tới bên người Vân Thanh, đem nàng bảo hộ phía sau mình, gật đầu:"Đại sư võ công xác thực không tồi, nhưng đối phó một tiểu hậu bối như vậy, lại là mất thân phận."
Kim Luân nhìn Hoàng Dược Sư, lại nhìn nhìn Dương Quá, nói:"Tiểu tử này làm người tức giận, lão nạp ra tay giáo huấn hắn, cũng là thay sư phụ hắn quản giáo hắn đi."
Hoàng Dược Sư cười lạnh:"Việc quản giáo liền không cần đại sư nhọc lòng, hắn là đệ tử của nội tử, nội tử tự nhiên sẽ hảo hảo dạy bảo hắn."
Lời vừa thốt ra, mọi người ở đây đầy mặt hoảng sợ!
Chỉ có Hoàng Dung Quách Tĩnh trên mặt chỉ biết cười khổ.
Vân Thanh nghe Hoàng Dược Sư nói như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, nhìn thân ảnh người đứng phía trước che chắn cho mình, không tự kìm hãm được mà ôn nhu có thêm.
Kim Luân Pháp Sư đầy mặt khϊếp sợ nhìn Hoàng Dược Sư cùng Vân Thanh, thầm nghĩ muốn rời đi, nhưng nếu bởi vì Hoàng Dược Sư đã tới, chính mình liền giơ tay đầu hàng, chỉ sợ ngày sau trong chốn giang hồ liền bị chê cười, không nơi dung thân, chỉ có thể cắn răng nói:
"Hôm nay may mắn gặp qua phong thái của Đông Tà, quả thực lão nạp không thể sánh nổi, những lão nạp ở Mông Cổ mấy năm qua là tu khổ, còn thỉnh Hoàng đảo chủ không tiếc chỉ giáo."
Hoàng Dược Sư khẽ nhíu mày, "Được, nếu ngươi không chịu như vậy rời đi, một hai phải bắt ta động thủ, vậy ra chiêu đi."
Nói xong, nghiêng thân mình, đối với Vân Thanh nói:"Thanh nhi, nàng đứng bên cạnh một chút, chờ ta đuổi tên hòa thượng này đi, liền lại đây."
Vân Thanh gật đầu, đối với Hoàng Dược Sư cùng Kim Luân Pháp Sư giao chiến, nàng không chút nào lo lắng, cho nên liền lôi kéo Dương Quá đi tới bên cạnh Hoàng Dung và Quách Tĩnh đứng xem.
Hoàng Dung ngẩn ra, thấy Vân Thanh hướng chính mình đi tới, lại không biết xưng hô như thế nào mới phải, Hoàng Dược Sư làm trò trước mặt võ lâm thiên hạ, công bố thân phận của hai người, đó chính là mẹ kế của Hoàng Dung.
Vân Thanh biết Hoàng Dung khó xử, trước một bước mở miệng:”Quách đại hiệp, Quách phu nhân, ta là sư phụ của Dương Quá, ta kêu Vân Thanh, Quá nhi khi còn nhỏ được hai vị cứu giúp, ta tại đây xin đa tạ.”
“Vân cô nương khách khí, tổ tiên Quá nhi và tổ tiên Quách gia sâu xa thâm hậu, chúng ta chiếu cố hắn là chuyện đương nhiên.” Hoàng Dung thực mau phản ứng lại, nếu nàng kêu bọn họ là Quách đại hiệp Quách phu nhân, thì chính mình vẫn gọi là Vân cô nương đi.
Vân Thanh không nói chuyện nữa, quay đầu lại xem Hoàng Dược Sư cùng Kim Luân Pháp Sư đứng ở trong viện.
Một cái bánh răng cưa của Kim Luân Pháp Sư đã bị Hoàng Dược Sư đánh ra sân, chỉ còn lại bốn cái, bất quá mấy chục chiêu, liền đã bại trận.
Hoàng Dược Sư có tâm, sử dụng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ giống Dương Quá. Chỉ là cứ như vậy chiêu thức ở trong tay hắn so với chiêu thức trong tay Dương Quá lại có hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng chiêu thức giống nhau, nhưng xưa không bằng nay. Kim Luân Pháp Sư thậm chí không dám cùng Hoàng Dược Sư trực tiếp đối thượng, một khi dính vào, cánh tay liền phiếm ma.
Hoàng Dược Sư vẻ mặt lại thập phần nhẹ nhàng, còn thường xuyên quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Dung cùng Vân Thanh đang đứng một cái.
Vân Thanh nhìn Hoàng Dược Sư một bộ thanh y, vạt áo tung bay, thần thái nhẹ nhàng, cử chỉ nói không nên lời ưu nhã, trong lòng cao hứng, đôi mắt si ngốc nhìn hắn, tựa hồ đem hết thảy sự vật xung quanh mình quên mất, lâm vào thế giới của chính mình.
Dương Quá vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng như vậy, nhịn không được nói:"Cô cô, cô cô, người làm sao vậy?"
Vân Thanh lấy lại tinh thần, trong lòng lại giật mình, chính nàng vừa mới tựa hồ tiến vào trạng thái kỳ diệu vô cùng, tựa hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không có bắt được.
Quay đầu thấy Dương Quá vẻ mặt nôn nóng, cũng không đành lòng trách cứ hắn, ôn nhu nói:"Quá nhi, ngươi thấy rõ ràng, vừa rồi ngươi cũng dùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, nhưng chiêu thức ở trong tay đại ca lại uy lực lớn hơn nhiều."
_________
Editor: Mk quay lại rồi đây mn, sory mn quãng thời gian vắng vừa qua, mk bận đồ án với báo cáo, tgian tới mk vẫn sẽ cố gắng lấp hố nhé, mọi người yên tâm, hố này mk sẽ lấp đến cùng, ko bỏ đâu ạ. Mọi người yêu thích truyện của mk thì vào trang chính chủ ủng hộ mk nhé, mk cảm ơn ạ!!! ^_^