Chương 21: Gặp Nhau Hiểu Nhau, Tình Duyên Định

Editor: Phù Dung Sương

Vân Thanh ngây ngốc nhìn hắn, mà thân thể lại phản ứng trước đại não, chạy nhanh tới, tới bên cạnh Hoàng Dược Sư, vươn đôi tay ra, đem hắn gắt gao chặt chẽ mà ôm lấy.

Đợi đến khi nàng phản ứng lại, thân mình đã thật sâu chui ở trong l*иg ngực hắn.

Hoàng Dược Sư ngẩn người, nói không nên lời cảm giác, cái ôm ấp như vậy ấm áp, hắn lưu lạc giang hồ vài thập niên qua vẫn luôn tha thiết ước mơ một cái ôm ấp.

Đã bao năm nay, ngoại trừ nàng, sẽ không còn người thứ hai mang đến cho hắn một cái ôm như vậy!

Năm năm qua, hắn không dám hướng nàng bày tỏ tâm ý chính mình, hiện giờ……, nàng cũng như vậy sống không tốt hơn hắn!

Vân Thanh thực mau phản ứng lại đây, tức khắc xấu hổ mà hai má đỏ bừng, vội vàng buông tay ra, lại càng không ngờ, Hoàng Dược Sư lại nhanh hơn một bước, ngược lại vươn đôi tay ra, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

Vân Thanh hoàn toàn ngốc ra!

Hoàng Dược Sư đem nàng ôm lấy thực chặt thực chặt, giống như khi nãy nàng ôm lấy hắn.

“Thanh Nhi.” Thanh âm vẫn như cũ dễ nghe như vậy, “Nàng thật khờ, năm năm, nàng vẫn như cũ đặt tâm tư lên trên người một lão nam nhân như ta, lại đem chính mình tra tấn thành như vậy!”

Hắn nguyên bản cho rằng, chỉ cần trải qua năm năm thời gian, nàng liền sẽ quên được chính mình, lại không ngờ tới, nỗi thương nhớ trong tiếng sáo của nàng đã không thể dứt ra, nàng sao có thể chấp nhất như thế!

Vân Thanh như cũ ngây ngốc không phân rõ thật giả, chỉ lại nghe thấy hắn nói:”Nàng tội gì phải đem chính mình bức đến nông nỗi như thế này?”

Vân Thanh rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần:”Đại ca, muội….năm năm, muội thực hối hận, hảo hối hận, năm đó rời khỏi chàng, kỳ thật, mặc kệ là muội lấy thân phận gì để ở lại bên cạnh đại ca, chỉ cần muội có thể thấy chàng, muội liền cảm thấy mãn nguyện.”



Hoàng Dược Sư ôm nàng cười khổ:”Đồ ngốc, nàng chưa từng vì chính mình mà nghĩ một chút sao?”

Vân Thanh ngẩng đầu mắt sáng ngời nhìn hắn, kiên định nói:”Muội nghĩ rồi, mặc kệ tương lai như thế nào, nếu đại ca đi, muội cũng sẽ không sống một mình, cũng sống không được.”

Cánh tay Hoàng Dược Sư ôm nàng hơi hơi phút run, như vậy thâm tình, hắn như thế nào mới có thể đón nhận?

“Thanh nhi” Ở như vậy người thâm tình trước mắt, hắn không thể không thừa nhận, hắn động tâm, hoàn toàn động tâm vì nàng.

Có lẽ, đã từ sớm ở năm năm trước, trên đỉnh Thiên Sơn, hắn cũng đã động tâm đi.

“Tốt, nếu nàng không sợ, như vậy ta liền cùng nàng lưu lạc thiên nhai.”

Vân Thanh chỉ cảm thấy sự vui sướиɠ tràn ngập trong lòng ngực như muốn trào ra, không thể tưởng tượng được tâm ý chính mình cứ như vậy được hắn đáp lại, hắn……

Hoàng Dược Sư nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, cười nói:”Thanh nhi không muốn?”

Vân Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng nói:”Từ nay về sau, đại ca đi nơi nào, muội liền đi nơi đó, chàng không bao giờ có thể bỏ xuống ta.”

Hoàng Dược Sư trong lòng cảm động, đem nàng gắt gao mà ôm vào trong ngực, cảm thụ hơi ấm từ cơ thể nàng, im lặng không nói.

Chính mình được xưng là Đông Tà, phỏng chừng lần này, chính hắn liền làm ra một việc không thể tưởng tượng nhất. Cư nhiên đối với một nữ tử nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi động chân tình.

Hai người gắt gao mà ôm nhau, Tôn bà bà ở bên cạnh xấu hổ cũng không dám nhúc nhích.

Bà biết người trong lòng Vân Thanh chính là vị kia Đảo chủ Đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư, nhưng Hoàng Dược Sư không phải cùng bối phận với Vương Trùng Dương sao?



Lại như thế nào như thế trẻ tuổi, nếu không phải bà tin tưởng Vân Thanh không nhận sai người, bà liền không cách nào tin tưởng người này chính là Hoàng Dược Sư, như vậy, như vậy nhiều lắm cũng mới bốn mươi tuổi a.

(Editor: Đến đây thì mn thấy, việc ở mấy chương trước mk để tuổi HDS là 50 là hợp lý nhé. Trong vụ tuổi này, xem ra tác giả có điểm rối :3333 (^_^))

Hoàng Dược Sư buông Vân Thanh ra:”Thanh nhi, nàng như thế nào lại ở chỗ này? Năm đó, nàng không phải hồi Cổ Mộ sao?”

Vân Thanh sửng sốt:”Chàng như thế nào biết ta hồi Cổ Mộ?”

Thần sắc trên mặt Hoàng Dược Sư có điểm xấu hổ, lại vẫn là trả lời nàng:”Năm đó Quách Tĩnh có tới Chung Nam Sơn.”

Năm đó Quách Tĩnh đưa Dương Quá tới Trọng Dương Cung, khi trở lại Đảo Đào Hoa, liền đem sự tình ở Chung Nam Sơn tỉ mỉ nói rõ một lần.

Hoàng Dược Sư vừa nghe, tự nhiên đoán ra được Vân Thanh hồi Cổ Mộ.

Vân Thanh trong lòng vui mừng, duỗi tay lôi kéo tay áo hắn:”Những việc đó, về sau muội sẽ chậm rãi nói với chàng, muội mang chàng gặp qua một người.”

Nói, liền kéo hắn đi tới trước mặt Tôn bà bà, “Bà bà, ta đã tìm được chàng, từ nay về sau ta sẽ không trở về Cổ Mộ, bà bà cũng không cần phải trở về, chờ chúng ta tìm được Quá nhi, bà liền ở lại bên cạnh hắn.”

Hoàng Dược Sư nhìn nàng quyết định, cũng không nói lời nào.

Tôn bà bà lại là ngơ ngác, “Cô nương, hắn thực sự là người cô nương muốn tìm sao?” Hắn thật sự là Hoàng Dược Sư sao?

Vân Thanh nhìn nhìn Hoàng Dược Sư, cuối cùng bật cười, năm năm thời gian, hắn càng thêm trầm ổn nội liễm, dung nhan vẫn như cũ duy trì dáng vẻ năm năm trước, khó trách Tôn bà bà không tin.

Hoàng Dược Sư nghe hai nàng nói chuyện, lại thấy nàng nhìn chính mình bật cười, nhịn không được nhíu mày, “Như vậy buồn cười?”