Chương 18: Rời Cổ Mộ (Tiếp)

Editor: Phù Dung Sương

Đoạn Long Thạch, rốt cuộc cũng chậm rãi rơi xuống đất, Vân Thanh xoay người:”Bà bà, bà đi thu thập một chút, ta mang bà từ con đường khác đi ra ngoài Cổ Mộ.”

Vân Thanh mang theo Tôn bà bà tiến vào thạch quan, tới mật thất, lặn xuống nước rồi bơi ra khỏi mật thất.

Tôn bà bà khϊếp sợ không thôi. Không thể tưởng tượng được bên trong mật thất của Cổ Mộ lại có một thông đạo khác dẫn ra bên ngoài.

Vân Thanh nhìn phong cảnh dưới chân núi, trong lúc nhất thời lại cảm thấy chói mắt. Năm năm qua, nàng không có rời đi Cổ Mộ quá một bước, nàng cũng không nghĩ rời đi, hiện giờ lại lần nữa ra ngoài, trong lòng nói không nên lời cảm thán.

Năm đó, chính mình chỉ nghĩ tìm đến một nơi chữa vết thương lòng, nhưng tựa hồ năm năm qua đi, vết thương lòng không những không có chữa khỏi, mà thậm chí còn càng ngày càng sâu, càng lúc càng không thoát ra được.

“Cô nương….Quá nhi đã cùng ta nói qua, cái kia….Người kia là Đảo chủ Đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư. Hắn…hẳn là đi Đảo Đào Hoa đi?”

Vân Thanh thở dài một tiếng, cho đến hôm nay, có lẽ cũng không giấu giếm được nữa, vốn dĩ nàng cũng không nghĩ cố ý lừa gạt bọn họ, chỉ là không muốn cho nhiều người biết đến mà thôi.

“Đảo Đào Hoa?” Chàng tuy rằng là đảo chủ, nhưng hằng năm không ở trên đảo, Dương Quá lại đi đâu mà tìm hắn?

Bất quá, nàng nghĩ địa phương duy nhất mà Dương Quá có thể đến cũng chỉ có Đảo Đào Hoa, hướng Quách Tĩnh Hoàng Dung hỏi thăm tin tức.

“Cô nương, vậy chúng ta cũng đi Đảo Đào Hoa?”

Vân Thanh gật đầu:”Chúng ta đi.” Hy vọng Dương Quá sẽ không gặp phải Kim Luân Pháp Sư.

Một già một trẻ, nhanh chóng xuống núi, hướng về phía Đảo Đào Hoa mà đi!

……………………………



Ngoài thành Gia Hưng

Một cái thanh y thiếu nữ, nhút nhát sợ sệt đứng núp đằng sau lưng một thanh y nam tử, nói:”Sư phụ, ngài bảo trọng, Anh nhi…..Tìm được biểu muội rồi, sẽ cùng biểu muội cùng nhau báo đại thù, rồi trở về hiếu kính người.”

Thanh y nam tử tay cũng không nhấc lên, “Đi thôi!” Nói xong, thân hình nhoáng lên, đã là đi rất xa.

Thanh y thiếu nữ nhìn phương hướng hắn rời đi, lẩm bẩm tự nói:”Sư phụ, người lại đang tưởng niệm sư mẫu sao?”

Bốn năm, chính nàng đi theo bên người sư phụ bốn năm, lại luôn thấy hắn âm thầm một mình một người thầm thương nhung nhớ, tưởng niệm vong thê quá cố.

Tuy rằng dung nhan sư phụ nhìn vào rất là trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là một cái lão già, như vậy tưởng niệm vong thê, nàng thực sự thật lo lắng.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà nàng có thể xen vào được.

“Sư phụ, người yên tâm, chờ đồ nhi báo thù xong, nhất định sẽ trở về hiếu kính người, sẽ không để người lẻ loi một mình ngao du thiên hạ.”

Thanh y nam tử, hiển nhiên chính là Hoàng Dược Sư. Thanh y thiếu nữ, lại chính là cô nhi bốn năm trước hắn cứu được, Trình Anh.

Năm đó, Trình Anh cùng Lục Vô Song bị Lý Mạc Sầu cướp đi, vẫn luôn ở Xích Luyện sơn trang của ả. Bốn năm trước ngẫu nhiên có được cơ hội, Hoàng Dược Sư đi qua, cứu được Trình Anh.

Cứu ra Trình Anh, lại thấy nàng bơ vơ một mình không nơi nương tựa, liền lưu lại bên người, sau cùng thì thu nàng làm đồ đệ.

Mấy năm qua, hắn nhiều lần đi qua Trọng Dương Cung, lại trước sau không dám lên núi. Năm đó trên đỉnh Thiên Sơn, nhìn thấy thân ảnh cô tịch của Vân Thanh, cứ mãi hằn trong tâm trí hắn không chịu rời đi.

Hắn rất muốn đi nhìn xem nàng, xem nàng sống có tốt không?

Nhưng lại không biết gặp mặt thì phải nói cái gì, cho nên chỉ có thể từ bỏ. Cho nên, cũng dẫn tới Trình Anh hiểu lầm hắn là đang tưởng niệm vong thê, nhưng chỉ có chính hắn mới biết, người trong lòng hắn không bỏ xuống được, đến tột cùng là ai!