Editor: Phù Dung Sương
"Sư huynh......." Hách Đại Thông cả kinh, kêu lên. Khâu Xử Cơ lại là cười khổ nhìn hắn "Long cô nương võ công như thế, chúng ta toàn giáo trên dưới, lại có người có thể địch sao?"
"Nhưng Chí Kính......." Triệu Chí Kính dù sao cũng là bị Vân Thanh đánh trọng thương.
Khâu Xử Cơ lắc đầu:"Chí Kính hắn hành sự không đúng, rơi xuống kết cục như vậy, cho dù đáng tiếc, chẳng không phải là hắn tự mình gieo gió gặp bão sao?"
Chẳng lẽ phải vì Triệu Chí Kính, bọn họ toàn giáo phải ở đây liều mạng với Vân Thanh? Vừa mới đánh nhau, hắn chính mình thấy rõ ràng, nếu không phải Vân Thanh thủ hạ lưu tình, chỉ sợ giờ phút này Trọng Dương Cung đã thi thể khắp nơi.
Vân Thanh nhìn nhìn Khâu Xử Cơ:"Từ hôm nay trở đi, Dương Quá là người phái Cổ Mộ ta, là đồ đệ của Vân Thanh ta, cùng Toàn Chân giáo các ngươi không có nửa điểm quan hệ."
Nói xong quay đầu, nhìn Dương Quá cùng Tôn bà bà:"Chúng ta đi."
Dương Quá đi phía sau nàng, chỉ cảm thấy chưa bao giờ cảm giác thoải mái như vậy, ngẩng đầu mà rời đi. Vừa nãy thấy được cô cô một người đem toàn bộ Toàn Chân giáo đánh đến không có sức phản kháng, thật sự là giúp hắn nhả ra được một ngụm ác khí.
Nhóm đạo sĩ Toàn Chân giáo đứng trong đại điện nhìn ba người rời đi, nhất tề im lặng!
Dương Quá đi theo Vân Thanh trở lại Cổ Mộ, vẻ mặt kích động không thôi:"Cô cô, người vừa nãy thật quá lợi hại, một người lại có thêm đem nhóm đạo sĩ thúi Toàn Chân giáo đánh đến hoa rơi nước chảy." Vừa nói vừa mô tả lại bộ dáng Vân Thanh, quơ tay múa chân không ngừng.
Tôn bà bà lại đứng ở bên cạnh có điểm xuất thần:"Cô nương, người rời đi mấy năm, có phải hay không đã xảy ra cái gì? Người vừa mới ở Trọng Dương Cung nói, ngươi kêu Vân Thanh?" Tôn bà bà từ lúc ở Trọng Dương Cung trở về, vẻ mặt đều ngưng trọng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi ra.
Vân Thanh cười, nàng biết một khi đã nói ra, Tôn bà bà sẽ hỏi, "Ta chưa từng có nói qua ta họ Long, tên của ta chính là Vân Thanh." Dù sao tên Tiểu Long Nữ cũng không phải nàng chính mình đặt.
Tôn bà bà sửng sốt, muốn nói cái gì, lại thấy Vân Thanh xoay người bỏ đi.
"Bà bà, đến tột cùng tên cô cô gọi là gì?"
"........Vân Thanh!"
Dương Quá chính thức ở trong Cổ Mộ phái, Vân Thanh đối với hắn càng là dốc túi tương thụ, không hề nửa điểm giữ lấy. Kiếm pháp của Toàn Chân giáo cũng vì có tâm pháp khẩu quyết Dương Quá nói ra mà cũng học thấu.
Chỉ là có rất nhiều lần, Dương Quá đối với nàng hỏi về sự tình của cha hắn, Vân Thanh lại không biết như thế nào cùng hắn mở miệng, Dương Quá là người thông minh, đối với Hoàng Dung Quách Tĩnh hoài nghi, cũng sẽ không hoàn toàn không có lý do.
Nhưng Vân Thanh lại thực sự không hi vọng nhìn thấy Dương Quá báo thù cho phụ thân chính mình.
Rốt cuộc có một ngày, khi Dương Quá lại lần nữa toát ra hoài nghi đối với Hoàng Dung Quách Tĩnh, Vân Thanh vẫn là nhịn không được nói:"Quá nhi, về sự tình của phụ thân con, ta cũng biết một vài.........."
Nếu đã quyết định nói cho hắn, nàng liền sẽ không do dự nữa, đem toàn bộ sự tình của Dương Khang từ đầu chí cuối nói cho Dương Quá nghe, thẳng đến khi Dương Quá nghe xong hoàn toàn sửng sốt.
"Quá nhi, phụ thân con chết, trách không được bất luận ai cả."
Dương Quá hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần:"Cô cô, người......Người nói đều là sự thật sao?"
Vân Thanh biết hắn trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận được, bởi vậy ngữ khí càng nhu hòa:"Quá nhi, sự tình về phụ thân con, trên giang hồ không người không biết, tương lai con tùy tiện hỏi thăm một chút liền minh bạch."
"Con......" Vân Thanh thấy thần sắc hắn đau khổ, trong lòng càng là thương tiếc, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt đầu hắn.
"Phụ thân con là phụ thân con, Quá nhi là Quá nhi, sự tình của phụ thân con cũng không phải do con định đoạt, con cũng không thay đổi được cái gì. Con chỉ là chính con, cùng chuyện của hắn không quan hệ, nếu tương lai có người vì chuyện này mà không chấp nhận được con, cô cô nhất định sẽ giúp con."
Dương Quá nghe lời nàng nói ôn nhu, mềm mại, lại nghĩ đến, kể từ khi mẫu thân qua đời, lần đầu tiên có một người như vậy quan tâm chính mình, trong lòng tràn đầy cảm động:"Cô cô......."
Từ đó về sau, Dương Quá không còn nhắc đến việc này nữa, chỉ một lòng dốc sức luyện tập võ công.
Ở trong cổ mộ, ngày ngày tăm tối, cũng không biết ở bên ngoài như thế nào, mấy năm qua đi, nguyên lai từ một tiểu hài tử liền trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú.
Dương Quá đối với Vân Thanh chính là nói gì nghe nấy, nhưng hắn lại thường xuyên nhìn thấy cô cô đối với một bức họa lặng lẽ rơi lệ, tựa hồ trong lòng nàng lúc nào cũng có tâm sự, nàng cười cũng chưa từng có lần nào đạt tới đáy mắt.
Vì chuyện này, hắn cùng Tôn bà bà cũng nhau thương lượng rất lâu, lại cũng không biết được cái gì, chỉ nghĩ tới khả năng duy nhất chính là cùng nam tử trong bức họa kia có quan hệ.
"Bà bà, người vẫn luôn là hầu hạ bên người cô cô, cũng không biết được cái nam nhân trong bức họa khiến cô cô thương tâm là ai sao?"
Tôn bà bà cũng là lo lắng mà nhìn về phía phòng Vân Thanh:"Ba năm trước, cô nương từng rời đi Cổ Mộ một lần, thẳng đến ngày ngươi tới trước đó không lâu mới trở về, từ khi trở về bộ dáng đều như vậy, nghĩ đến, có khả năng là đoạn thời gian đó đã xảy ra sự tình gì đó mới vậy."
Dương Quá cũng nhìn về phòng Vân Thanh, trong lòng âm thầm hạ một cái quyết định. Trên đời này, đối với hắn tốt nhất chỉ có cô cô cùng Tôn bà bà, hắn cũng không thể nhìn cô cô tuổi còn trẻ như vậy mà cứ luôn buồn bực không vui, rồi sợ lại bước vào con đường cũ của Lâm Triều Anh.