Long Thiền coi việc mắng chửi như một cách để xả giận, tôi mặc kệ cô ta, chỉ nhìn vào cái bụng nhỏ của cô ta.
Cái bụng nhỏ vốn vừa to vừa cong, giờ chỉ hơi nhô lên. Cái váy trắng nhuộm đầy máu kia, không biết có phải máu của chính cô ta không.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Long Thiền, xem ra tối qua chưa thể sinh “Rắn con” ra được.
Long Thiền thấy tôi nhìn bụng cô ta thì cắn răng nhìn tôi chằm chằm: “Chỉ là một ít tinh khí mà thôi, tôi tự nuôi dần dần cũng có thể sinh. Tôi nhất định phải sinh rắn con này ra, đây chỉ là chuyện sớm muộn”
“Nhưng Long Duy, cô không cảm thấy có lỗi với Liễu Đông Phương sao? Hắn vì cô đưa cô rời khỏi thôn Hồi Long, bị quan tài rắn trừng phạt, 10000 con rắn cắn nuốt cơ thể. Lần này còn giúp tôi chặn lôi kiếp, nhưng vì rắn con còn chưa sinh ra nên hắn lại bị quan tài rắn đóng đinh trên cơ thể. Cô nhẫn tâm nhìn hắn bị hành hạ?” Long Thiền nghiêng đầu trái phải giống hệt loài rắn.
Sau đó cô ta lại cười lạnh với tôi: “Cô không trốn thoát đâu, kết cục cuối cùng có lẽ còn thảm hơn tôi” Nói xong cô ta liếc mễ bà Tần với vẻ căm hận: “Nhà họ Tần biết vấn mễ, đừng tưởng rằng.” Cô ta cắn răng, hình như đã xả giận xong, biến mất luôn trong không khí. Tôi nghiêng đầu nhìn mễ bà Tần, bà ấy cầm cốc nước không họ nổi nữa.
Hình như nhà họ Tần vấn mễ , Mặc Dạ và quan tài rắn có quan hệ rất sâu xa với nhau. Quan tài rắn sẽ không gϊếŧ mễ bà Tần. Nhưng vì sao cô của mễ bà Tần lại bị rắn cắn chết? “Cái tính này của Long Thiền, hẳn là do trước đây được chiều hư” Qua một lúc lâu, mễ bà Tần chờ hít thở thoải mái hơn mới nói :“Nhưng mà vậy cũng tốt”
Tính của Long Thiền, không biết giấu diếm, cho nên cũng coi là truyền tin tức. Nhưng mà hình như cô ta rất coi trọng Phù Ngàn. Chỉ là nghĩ đến Liễu Đông Phương, trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Mễ bà Tần chỉ bưng cốc nước: “Cốc Tiểu Lan và Ngụy Xương Thuận đều chết trong quan tài, xác của cô ta rữa nát cả rồi nhưng vẫn ôm chặt Ngụy Xương Thuận” Hẳn là do quan tài rắn thu lại sự sống đã ban cho Cốc Tiểu Lan nên xác cô ta mới rữa nát trong nháy mắt.
Nhưng cô ta cũng coi là báo được thù lớn. “Nhưng mà tối qua, khi ta tới xem xác Ngụy Xương Thuận” Mễ bà Tần ngước mắt nhìn tôi.
Thấp giọng nói: “Trên người cậu ta có thể ban, không phải vừa mới chết. Có thể là từ lúc Cốc Tiểu Lan sống lại cậu ta đã chết rồi”
Tôi chợt nhớ tới lời Mặc Dạ đã nói, Ngụy Xương Thuận đã sớm chết rồi, xem ra không sai chút nào.
Chỉ là vì sao lại nói trong cơ thể cậu ta có rắn? “Quan tài rắn thật sự kỳ dị, Ngụy Xương Thuận chết lâu thế rồi, cậu ta đến nhà bà mà bà cũng không nhận ra. Rượu rắn mà những người đó uống.” Mễ bà Tần cảm thán thở dài, sau đó lại nhìn tôi, thấp giọng nói “Cháu biết bao nhiêu?”
Tôi lấy cái bình giấu trong phòng bếp ra đưa cho bà ấy: “Cháu cũng không biết nữa.” Rượu màu hổ phách, mùi thuốc nồng nặc, nhưng không ai biết có tác dụng gì. Nghe mễ bà Tần nói thì rượu rắn ở nhà họ Ngụy là do những thanh niên trẻ khỏe kia dời tới. Trong trấn có không ít người mua rượu của ba tôi, bọn họ uống xong cảm thấy có thể tăng hứng thú nên mới hỏi thăm khắp nơi, sau đó mua về.
Nhưng mà Mặc Dạ xuất hiện, tất cả rắn độc chui ra từ bình rượu đều chết cả rồi. Đương nhiên là trưởng thôn cũng dẫn người đốt sạch rắn chết, gà chết, còn có cả tất cả số rượu còn lại. Mễ bà Tần cũng không biết nhiều về rượu rắn. Tôi đang định nói gì thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Tìm mãi mới thấy điện thoại để bên giường. Bệnh viện gọi tới thông báo ba con Trần Toàn đã chết vào tối qua, muốn tôi tới
đó.
Tôi cầm điện thoại trong tay, nghĩ đến cảnh tối qua Liễu Đông Phương thả rắn nhỏ vào trong mũi bọn họ, trong lòng hơi sợ hãi, cũng cảm thấy hơi áy náy.
Còn có, cảm thấy nhẹ nhõm như trút được cái gì đó.... Tôi nghiêng đầu nhìn mễ bà Tần đứng bên cạnh, giọng nói hơi ậm ờ không rõ: “Ba con Trần Toàn chết rồi.”
Hình như mễ bà Tần cũng nặng nề thở ra một hơi, cảm giác thả lỏng hơn rất nhiều: “Chết rồi cũng tốt, ngoài rắn ngâm rượu ra, trong cơ thể bọn họ nhất định còn có thứ khác.”
“Cả nhà họ Trần xảy ra chuyện, hình như cũng do rượu rắn. Vợ cậu ta chết, vì sao cậu ta không chết?” Mễ bà Tần nghi ngờ, trầm giọng nói: “Có lẽ cậu ta còn hữu dụng với quan tài rắn. Nghe lời xà quân, nên tranh thủ đốt xác khi còn sớm”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn nói cho bà ấy biết chuyện trong cơ thể của Ngụy Xương Thuận có rắn.. Tôi nhìn bà ấy nói: “Bà có thể hỏi thăm giúp cháu khi xưa Cốc Tiểu Lan tới thôn Hồi Long xin con là chuyện thế nào không?”
Cốc Tiểu Lan không phải người thôn Hồi Long, khi đó nhà họ Ngụy còn trông chờ cô ta sinh con, không cần cô ta làm lụng kiếm tiền.
Nhất định là cô ta trở về thôn Hồi Long cầm cái gì đi, hoặc là trong cơ thể cô ta có cái gì mới khiến cô ta chết rồi mà còn có thể hiến tế cho quan tài rắn.
Ánh mắt mễ bà Tần lóe lên, gật đầu nói: “Được, cháu tới bệnh viện xử lý chuyện của bà con nhà họ Trần trước đi.” Tôi nhìn bà ấy, há miệng định nói gì nhưng bà ấy lại xua tay với tôi: “Bà sẽ nghĩ cách xử lý chuyện chỗ trưởng thôn, cháu mau đi đi. Bà đã là người sắp chết rồi, cháu khắc được bà gì chứ. Cháu ở đây làm bạn với bà, nấu cơm dọn nhà gì đó cho bà cũng tốt.”
Thật ra thì bản thân tôi cũng không có nơi nào để đi, là bà ấy thu nhận tôi. Nhưng theo cách nói của bà ấy lại là tôi chăm sóc bà.
Tôi hít một hơi, vươn tay ôm bà ấy. Sau đó đi xe đạp điện tới chỗ thím Lưu, ba con Trần Toàn chết, người nhà họ Trần nhất định sẽ tới. Tôi không muốn dây dưa dính dáng với bọn họ về những việc này nữa, nên vẫn cần tìm món đồ có thể dọa sợ bọn họ. Thím Lưu nghe tôi nói muốn lấy bình rượu rắn còn cảm thấy không nỡ. Nhưng sau khi nghe nói ba con Trần Toàn chết, tôi muốn mượn bình rượu này để dọa không cho đám người nhà họ Trần gây chuyện, thì vội vàng giúp tôi buộc bình rượu vào xe.
“Chỉ một bình rượu rắn có thể làm được gì?” Thím Lưu ngạc nhiên lắm. Tôi vỗ vỗ nắp bình: “Có rắn là được, dọa sợ bọn họ” Thím Lưu còn nhìn tôi với vẻ lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn để tôi mang bình rượu đi. Khi tôi đến bệnh viện, người nhà họ Trần đã có mặt ở đó. Người đứng đầu Trần Tân Bình đang chờ ở ngoài phòng bệnh.
Vừa nhìn thấy tôi ông ta lập tức sầm mặt, trừng mắt...
Nhưng khi nhìn thấy bình rượu rắn trong ngực tôi, ông ta lại lộ ra vẻ sợ hãi. Dù sao thì lần trước có rắn chui ra từ đỉnh đầu Trần Toàn. Tôi ôm bình rượu rắn, mở ra ngay trước mặt ông ta, thò tay tóm lấy con rắn hổ mang hoa ở trong đó treo lên cổ.
Cả người tôi bốc mùi rượu thuốc, đi về phía người nhà họ Trần, trầm giọng nói: “Theo những gì đã nói trước đó, tôi chi tiền hỏa táng hai ba con họ, tôi cũng có 2,4 tỷ còn lại rồi, sẽ đưa cho mấy người.”
Trần Tân Bình còn muốn nói gì đó nhưng con rắn hổ mang hoa được lôi từ trong bình rượu giống như sống lại, lưỡi rắn mềm nhũn thè ra thụt vào, đuôi rắn không ngừng vung vẩy...
Người nhà họ Trần bị dọa sợ lùi mạnh về phía sau, nhìn tôi xì xào bàn tán. Một cái trấn trên mà thôi, thật ra không giấu được bí mật gì.
Ban đầu vì rượu rắn mà cả nhà họ Trần mới xảy ra chuyện. Lại thêm chuyện nhà họ Ngụy tối hôm qua, dù có muốn che giấu thế nào, người dính dáng nhiều như vậy, nhà ai mà không có vài họ hàng? Kiểu gì cũng nghe phong phanh được gì đó.
Lần này người nhà họ Trần cũng sợ rượu rắn, thấy tôi treo con rắn hổ mang hơn 1kg trên cổ cũng không dám đòi hỏi gì nữa. Trần Tân Bình chỉ xua tay: “Cô nhớ mang tro cốt về, sau đó đưa tiền cho chúng tôi là được.” Sau đó ông ta dẫn theo đám người vội vã rời khỏi. Lúc những người đó rời khỏi còn đi một bước ngoảnh đầu nhìn ba lần, ánh mắt tràn đầy vẻ chán ghét và sợ hãi. Ngay cả bác sĩ và y tá đều liếc tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tất cả đều tránh tôi thật xa. Thấy người nhà họ Trần đi rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị nhét con rắn hổ mang này về bình. Bây giờ tôi không còn sợ hãi rắn nữa, đúng là bị cắn nhiều rồi sẽ quen thật.
Ngay lúc tôi trở tay tóm lấy con rắn dài hơn hai mét kia thì hình như nó cảm nhận được cái gì, nhanh chóng tuột xuống khỏi vai tôi, dọc theo sàn bệnh viện bò ra ngoài.
Y tá đi trong hành lang và người bệnh đứng ngoài cửa phòng bệnh kem trò vui đều bị dọa sợ thét chói tai. Tôi không ngờ con rắn vốn bị ngâm trong rượu thuốc tới hôn mê lại đột nhiên tỉnh lại mạnh khỏe như vậy. Tôi nhanh chóng đuổi theo, nhưng nó bò nhanh quá. Mấy lần tôi khom người muốn tóc đuôi nó đều không tóm được.
Tôi thấy con rắn hổ mang nồng nặc mùi rượu chuẩn bị bò xuống cầu thang thì nó đột nhiên ngẩng thân rắn lên, đầu rắn. ngẩng cao, hình như cả mào rắn cũng dựng đứng lên. Nó nhe răng độc với phía trước, lưỡi rắn tê tê khạc ra khạc vào.
Nhưng một bàn tay ngọc ngà thon dài với bộ móng tay được làm tinh xảo đẹp đẽ, ngón giữa còn đeo một chiếc nhẫn hình rắn, vươn về phía trước tóm lấy con rắn như tiện tay nhặt một món đồ vậy.
Con rắn hổ mang kia rụt cả đầu lại, hình như đuôi rắn cũng bị dọa sợ cứng đờ. Bàn tay kia xách thằng con rắn hổ mang lên, để dưới mũi ngửi thử: “Rượu rắn của Long rượu rắn, không sai” Tôi xấu hổ rụt cái tay muốn bắt rắn lại, nhìn bàn tay xinh đẹp đang tóm rắn của người kia.
Người đó dịch bàn tay đang tóm rắn ra, kế đó lộ ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cái mũi xinh đẹp và đôi mắt to tròn sáng ngời.
Rõ ràng là ngũ quan xinh xắn nhưng khi nhìn tổng thể lại có cảm giác là lạ.
Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, tùy ý ném con rắn hổ mang từ tay phải sang tay trái, sau đó duỗi tay về phía tôi: “Cô là con gái của Long rượu rắn thôn Hồi Long, Long Duy?”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng lập tức cảnh giác.
Cô ta lại tiến gần về phía tôi: “Tôi là Vu Tâm Hạc, người khống chế rắn của nhà họ Vu. Mễ bà Tần bảo tôi tới giúp cô rút máu rắn ở xương quai xanh”
Hình như cô ta còn lo lắng điều gì, đảo mắt nhìn xung quanh: “Cũng là ba mẹ cô nhờ tôi tới?”