Mặc Dạ đang cầm chén đá, dường như hắn hơi ngạc nhiên, nhưng không gật đầu mà chỉ nhanh chóng rời đi.
Chờ hắn đi rồi, tôi chậm rãi buông tay ra.
Máu thấm đẫm cả bàn tay, cả tay đầy máu, vừa trơn vừa dính
Tôi đứng dậy đi đến trước vòi nước rửa tay, nước trong lướt qua lòng bàn tay.
Một vết cắt rất sâu, vừa lúc chia đôi vết cắn mà Mặc Dạ để lại đêm đó thành hai phần.
Giống như bị gì đó cắt qua.
Mễ bà Tần gầm băng gạc cho tôi, không phải loại băng gạc y tế hay dùng mà là miếng vải bố làm đậu phụ: "Buộc vào đi."
"Cám ơn!" Tôi nhận lấy quấn quanh bàn tay, ngồi một bên xem Ngưu Nhị giúp vắt nước ra khỏi miếng đậu phụ.
"Xà Quân muốn dùng máu của cháu để cứu người?" Mễ bà Tần nhìn thấy thôi quấn vải thì nhận lấy đầu băng gạc thắt nút giúp tôi: "Người thôn Hồi Long à?"
Tô ngước mắt nhìn bà ấy: "Liệu hắn có chủ động cứu người thôn Hồi Long không?"
Mễ bà Tần hơi sửng sốt, trầm giọng nói: "Nếu Xà Quân muốn cứu thì chắc hắn có lý do của mình. Nói thế nào hắn cũng là che chở cho cháu, ít nhất không để cháu đi tế quan tài rắn, đúng không?"
Vải thô khiến miệng vết thương hơi đau, mễ bà Tần lại dùng sức lớn, buộc cũng nhanh, nhưng ít nhất không chảy máu.
"Thật ra đối với Mặc Dạ, Liễu Đông Phương, thậm chí là quan tài rắn, cũng không nhất thiết..." Tôi nhìn tơ máu nhiễm đỏ băng vải, giống như quả hồng.
Cười khổ nói: "Thật ra thứ bọn họ muốn chưa bao giờ là cháu, đúng không?"
Dường như mễ bà Tần hơi sửng sốt, bà ấy không nói gì.
"Cháu giống như một viên thuốc quý hiếm, là loại mười tám năm mới kết quả một lần, cái bọn họ muốn chính là quả, chứ không phải toàn bộ dược liệu." Tôi móc lòng bàn tay, máu rỉ ra nhuộm đỏ cả miếng gạc.
Đôi mắt ướt đẫm của tôi cũng đỏ lên: "Mặc Dạ bảo vệ cháu mười tám năm, hắn vun đắp tình cảm với cháu, làm cho cháu dính hơi thở của mình, chắc chắn cũng giống con rắn chờ hái quả kia."
"Quan tài rắn cho rằng cháu nên là của nó, cho nên nó đợi cháu, ép cháu phải lựa chọn." Tôi lắc lắc lòng bàn tay, nhìn mễ bà Tần: "Liễu Đông Phương phun độc xà da^ʍ ra cũng là đang đợi cháu."
"Thật ra nói trắng ra chính là bọn họ đều là rắn, một cái giữ, một cái đoạt, chỉ để theo cháu..." Tôi thở nhẹ, nhìn bàn tay nắm chặt ở dưới, một giọt máu đỏ tươi rơi ra.
"Nguyên hồng." Mễ bà Tần vươn tay chỉ, búng vết máu vừa rơi ra.
Cho nên khi tấm thân trong trắng của tôi không còn, quan tài rắn muốn gϊếŧ tôi, nói cái gì mà "Chờ đầu thai lần nữa."
Nói tôi vừa sinh ra, Mặc Dạ làm cho mễ bà Tần đưa một con rắn đen cho hắn, thật ra chính là để tiện cho hắn đi theo tôi.
Về mặt này, người thực tế nhất thế mà lại là Liễu Đông Phương, hắn phun động xà da^ʍ ra, chờ tôi đi…
Trước mắt tôi hiện lên con rắn trắng kia, trên người có vô số rắn nhỏ phá thân mà ra, gặm cắn cơ thể, lại lập tức bị kéo xuống, rơi vào biển lửa.
"Nguyên hồng..." Tôi nhìn băng gạc bị máu nhiễm đỏ hoàn toàn trong tay, cười khổ nói: "Thế mà thứ này thật sự có tác dụng."
Mễ bà Tần thở dài, không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này: "Sau này cháu định làm sao đây? Đi theo Xà Quân hay sao?"
Lúc này một người rồi hai người mới bắt đầu nhớ tới sau này tôi nên đi đâu.
Thật sự tôi có phần mờ mịt, thôn Hồi Long không còn, nhà ở trên trấn trên không còn là của tôi.
Nghĩ kỹ lại, đến bây giờ tôi vẫn không biết hai người ở thôn Hồi Long kia có phải ba mẹ tôi không, bọn họ vẫn còn sống sao?
Tôi cũng không biết có thể ra thôn hay không.
Nghĩ lại thì, tôi mười tám tuổi rồi thế mà còn chưa từng ra thôn lần nào, cũng may ba mẹ có thể dùng nhiều cách khác nhau để cho tôi ở lại thị trấn mười tám năm.
Mễ bà Tẫn vỗ vai tôi: "Cúng ma chay đi, xem như tôn trọng."
"Tào phớ, tào phớ đây!" Ngưu Nhị bưng hai bát tào phớ tới, đưa một bát cho tôi: "Mềm, ăn đi.”
Tào phớ tự làm, thật ra không trắng như bên ngoài bán, thậm chí còn có chút màu đen.
Tôi nhận một bát, nhìn thấy Ngưu Nhị đang cầm bát uống, miệng hơi chua, tôi bèn uống một ngụm.
Vị hơi nồng, không được đẹp mắt, nhưng hương vị rất tươi mát ngon miệng, không đường không muối cũng uống rất ngon.
"Ngưu Nhị..." Tôi cầm bát, nhìn thấy Ngưu Nhị đã uống một hơi cạn sạch: "Cậu nói xà bà sinh rắn như thế nào?"
Đoạn đồng dao kia, kể từ ngày tôi vào thôn, anh ta bắt đầu thường xuyên hát, chỉ là từng chữ này tôi nghe hiểu, nhưng ghép lại thì không hiểu gì cả.
Nhưng giờ nghĩ lại, dường như có ý nghĩa nào đó ẩn sâu bên trong.
"Sinh rắn con, còn cả thôn Hồi Long nữa!" Ngư Nhị uống hết tào phớ, nói với tôi: "Long Duy, cô không cần đau lòng, chờ xà bà sinh con xong là lại có thôn Hồi Long."
"Có phải tất cả mọi người trong thôn Hồi Long đều là xà bà sinh không?" Tôi đưa bát tào phớ của mình cho anh ta.
Khoảng thời gian này vẫn luôn rối tung hết cả, chuyện lại nhiều, vội vàng không suy nghĩ cẩn thận được, khiến tôi cũng không có thời gian nói chuyện với Ngưu Nhị.
"Đúng vậy." Ngưu Nhị cười hắc hắc hai tiếng, nhìn về phía sau.
Mễ bà Tân đang rán đậu phụ, mùi đậu phụ rán thoang thoảng truyền ra.
"Tôi nói cho cô..." Trên mặt Ngưu Nhị có ý cười, giống như là muốn nói bí mật: "Hôm qua tôi nghe trưởng thôn và mẹ vợ hắn ta cãi nhau, nói là bọn họ không sinh con được."
"Người của thôn Hồi Long không sinh con được, cho nên thôn trưởng..." Ngưu Nhị cười hắc hắc.
Khuôn mặt ẩn hiện dưới chòm râu và mái tóc bù xù bấy lâu nay, mấy ngày nay mới lộ mặt ra, lúc này lại có hơi đỏ bừng: "Trưởng thôn nói người ta đưa tôi lên gác xép, làm cho tôi và cô ấy sinh con."
Tôi nắm bát, đầu ngón tay đau nhức.
Rồi lại cảm thấy không có gì, có lẽ tin tức này không kinh hãi như chuyện tối hôm qua.
Hơn nữa, vừa được ngửi mùi đậu phụ rán, có thể cảm giác được chút bình yên.
"Sinh con không vui chút nào." Ngưu Nhị nói tới đây, dường như tào phớ cũng không còn ngon nữa: "Thôn trưởng nói tôi không giống bọn họ, người ta ép tôi phải có con với cô ấy, chờ có sữa đậu nành..."
Tôi cầm bát quá chặt, máu đỏ tươi trượt theo bát xuống dưới.
Ngưu Nhị nghĩ đến chuyện kia là lại tức giận, lầm bầm mấu tiếng rồi bưng bát lên: "Cô gái kia tốt như vậy, rõ ràng mấy người thôn trưởng cũng rất thích, nhưng mỗi lần..."
Tôi yên lặng nghe, đặt bát xuống, sau đó tháo băng gạc đã ướt hết ra.
Dường như Ngưu Nhị không muốn nói nữa, thở phì uống tào phớ tiếp.
Xa xa có người dắt bò đi qua, bò kêu lên một tiếng.
Người đã chết, mở tiệc ma chay, đây là một loại tôn trọng.
Mễ bà Tần dùng bát đựng hai miếng đậu phụ, mỗi bên một miếng, dâng hương lên cửa phòng, lại lẩm bẩm gì đó rồi mới gọi chúng tôi ra ăn cơm.
Tôi không đói, cũng không biết nên nói gì, tôi đột nhiên cảm thấy ăn cơm cũng tốt, ít nhất có việc để làm.
Chẳng mấy chốc Hà Ca đã trở về, lúc đặt tro cốt vào tay tôi thì trầm giọng nói: "Tôi có thể giúp cô đưa hết tiền của nhà họ Trần, thậm chí còn đưa hết ba con nhà họ Trần về, làm cho nhà họ Trần không đến tìm cô gây phiền toái nữa. Dù sao nhà họ Trần không còn ai, điều kiện tiên quyết để người trong thôn bọn họ ra mặt giúp đỡ chính là phải có tiền."
"Tuy nhiên cô cũng phải giúp tôi một việc." Ánh mắt anh ta dừng trên người Ngưu Nhị, nói với tôi: "Anh ta là người trong thôn, mặc dù ba hồn bảy vía không được đầy đủ nhưng tính cách chân thành, thích hợp tu luyện. Cô..."
Hà Ca nói lời thấm thía: "Long Duy, lão Chu là con cháu cuối cùng của Thiên Nhãn Thần Toán, sẽ không tính sai. Bây giờ mặc dù quan tài rắn tạm thời không tìm cô nhưng Ngưu Nhị đi theo cô sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện, hơn nữa cô cũng không muốn anh ta sống điên khùng cả đời vậy đúng không?"
Ngoài cửa, Ngưu Nhị đang giúp rửa bát, quay đầu nhìn thấy tôi thì nở nụ cười.
Tôi nhìn anh ta, đột nhiên trong lòng hơi chua xót.
Thứ mà mọi người bên cạnh và đám rắn Mặc Dạ muốn chẳng qua cũng chỉ là máu trinh của tôi.
Mễ bà Tần là vì Mặc Dạ, còn Hà Ca là muốn loại bỏ tai họa là tôi.
Chỉ có Ngưu Nhị.
Anh ta chưa từng có mục đích, vẫn luôn đơn thuần như vậy.
"Chỉ cần anh có thể khuyên hắn, tôi sao cũng được." Tôi trừng mắt nhìn, ôm lọ tro cốt về phòng.
Bên ngoài hình như Hà Ca lại nói gì đó với Ngưu Nhị, Ngưu Nhị thô lỗ đáp lại, giọng nói của Hà Ca trong trẻo, lại nghe không rõ nói gì.
Tôi đặt lọ tro cốt lên giường, thu dọn lại quần áo của bà.
Sắc trời dần tối, lần này cơ thể tôi không còn nóng ran rồi ngứa lên nữa, có lẽ quan tài rắn đã biết tôi vô dụng với nó, Liễu Đông Phương lại bị…
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cuối cùng người muốn đưa tôi ra khỏi thôn thế mà lại là Liễu Đông Phương.
Bên cạnh xuất hiện bóng đen, Mặc Dạ đứng một bên: "Ta đưa em vào sơn động."
Tôi quay đầu nhìn hắn, dùng quần áo bọc tro cốt lại: "Không cần đi đúng không? Anh cũng thấy Liễu Đông Phương rồi đấy, hình như quan tài rắn không gọi tôi nữa."
“Nhưng liên minh kết hôn của tộc rắn phải mất bảy ngày.” Giọng nói Mặc Dạ hơi run, thấp giọng nói: "Long Duy, quan tài rắn tức giận, dù sao cũng phải có người đi diệt lửa giận của nó. Người trong thôn Hồi Long đã làm rất nhiều việc, không phải em không biết."
"Cho dù thôn Hồi Long không bị sụp đổ ngay thì cũng không kéo dài được bao lâu, quan tài rắn vẫn sẽ nuốt cả thôn như trước." Ngữ khí của Mặc Dạ dày đặc hận thù.
Tôi quay đầu nhìn hắn: "Người phụ nữ ở trên gác xép còn trong động không? Tôi có thể đi xem cô ta không?"