Chương 2: TRUY ĐUỔI KHÔNG THA

Nghe thấy tiếng bộp bộp, tôi thấy hơi lo lắng đi lên cầu thang, gõ cửa một cái.

Người mở cửa là con trai của người thuê nhà, tên là Trần Toàn, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu thuốc nồng nặc trên người anh ta.

Tôi lập tức cảm thấy không ổn, Trần Toàn nhìn tôi với đôi mắt say mê: “Là Long Duy à, có chuyện gì sao?”

Ánh mắt của anh ta rất không đúng, tôi thử nghiêng đầu nhìn vào trong: “Mọi người đang uống rượu rắn ư?”

“Em muốn uống hai ly không? Hôm nay ba em rao bán rất rẻ, em cùng uống một chút đi.” Trần Toàn cười hì hì, ánh mắt nhìn xuống từ cổ của tôi.

Tôi mới vừa tắm xong, bị ánh mắt của anh ta làm rất khó chịu, vội vàng khoác khăn tắm lên người: “Khi nãy ba tôi nói con rắn trong rượu kia chết rồi, cho tôi mua về được không, trả tiền gấp đôi”.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, đứng trước cửa nhà anh ta, tôi nghe thấy tiếng cái đuôi kia vỗ lên thủy tinh.

“Rắn đâu có chết, còn sống đây này.” Trần Toàn cười hì hì, mở cửa ra, còn duỗi tay kéo tôi: “Vào uống hai ly đi.”

Cửa lớn mở ra, trên bàn trà trong phòng khách để một cái bình thủy tinh lớn, chính là rượu rắn ba tôi ngâm, bên trong có một con rắn to bằng miệng chén đang mở mắt, nhẹ nhàng bơi trong rượu.

Mà ba của Trần Toàn là Trần Thuận dường như còn rất thích, cầm đũa không ngừng gõ vào thủy tinh, khiến con rắn không ngừng bơi lội.

Nhưng dù bơi thế nào, con rắn kia vẫn luôn nhìn vào tôi, lại thêm ánh đèn phòng khách chiếu lên thủy tinh, trong mắt rắn như lóe lên ánh sáng xanh biếc mà phẫn hận, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi sợ đến mức lùi về sau một bước, nuốt nước miếng: “Tôi ra giá gấp bốn mua về.”

“Không bán, em nhìn đi, còn sống mà, đều còn sống cả.” Trần Toàn nói một hồi, dường như đầu lưỡi cũng to lên, không ngừng thè ra ngoài, dường như trước đầu lưỡi còn bị rách ra.

Anh ta thè lưỡi, đầu còn chậm rãi duỗi về phía trước, rõ ràng bả vai anh ta không động đậy, nhưng cổ lại nghiêng về phía trước theo một đường thẳng, đồng tử trong đôi mắt say rượu kia như đang không ngừng co lại.

Nụ cười trên mặt ngày càng kỳ lạ, như không có ý tốt vậy.

Tôi quay đầu nhìn con rắn ngâm mình trong rượu kia, nó như bị Trần Thuận gõ lên thủy tinh làm thấy phiền, vung đuôi vỗ bộp bộp trong rượu, thậm chí còn nhe răng thè lưỡi.

Rõ ràng ở rất xa, còn cách một lớp thủy tinh, sẽ không có âm thanh, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng khè khè gọi: “Long Duy , Long Duy .”

Tôi sợ đến mức lùi về sau hai bước, cũng không để tâm đến bình rượu rắn này được nữa, vội vã đi xuống lầu.

“Đều sống, đều sống đây này, Long Duy , ha ha…” Trần Toàn ở phía sau còn đang cười kỳ lạ với tôi.

Sau khi xuống lầu, tôi không dám ở trong nhà nữa, vội vàng chuẩn bị quần áo phải mặc vào sáng mai, cầm cặp sách, gọi điện thoại cho ba tôi, nói có mấy đề bài không biết giải, muốn đến nhà Trương Ngọc Chi ở một đêm.

“Đi đi đi đi, sáng mai ba đi đón con nha, sau đó đưa con và Ngọc Chi đến trường luôn.” Ba tôi đang ở bên kia uống rượu với bạn bè.

Còn lớn tiếng nói: “Nghe đi! Con gái nhà tôi có hiểu chuyện không, trước giờ đều không cần phải lo lắng chuyện học hành của nó. Ai nói tôi chỉ có một đứa con gái, thế thì sao, vẫn tri kỷ hơn con trai của các người nhiều.”

Cúp điện thoại, tôi đi thẳng xuống lầu, bắt xe máy đến nhà Trương Ngọc Chi.



Lúc đang đợi xe, tôi mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình ở trên lầu, quay đầu lại, nhìn thấy Trần Toàn để trần cánh tay đứng trên ban công lầu ba.

Người anh ta nằm nhoài trên ban công, nửa người đều nghiêng xuống dưới, giống như chỉ cần không cẩn thận là sẽ ngã nhào xuống dưới vậy.

Người lái xe máy nhìn qua theo tầm mắt của tôi, lập tức la với bên trên: “Này người anh em, đừng để ngã xuống đấy.”

Trần Toàn lập tức rụt người về, phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

Sau khi người lái xe máy chở tôi đi, Trần Toàn vẫn còn đứng trên ban công nhìn tôi, đèn đường tối tăm chiếu vào mắt anh ta như lóe lên ánh sáng xanh lục thăm thẳm.

Ở trên xe máy, tôi gọi điện thoại cho Trương Ngọc Chi, cô ấy rất thân với tôi, nói sẽ đợi tôi trước cửa nhà.

Ba của Trương Ngọc Chi là một đạo sĩ tại gia, tự xây một đạo quán nhỏ ở thị trấn, bình thường kiếm tiền từ việc làm phép, mùng một mười lăm nhận việc cúng bái cho người khác,.. Người trên thị trấn đều gọi ông ấy là đạo sĩ Trương.

Nhà của cô ấy ở trên đạo quán, lúc tôi muốn đi vào đạo quán, vành đai xanh ở bên cạnh như có tiếng “soàn soạt” vang lên, cây cảnh ngã sang hai bên.

“Chắc là mèo hoang.” Trương Ngọc Chi nhìn thoáng qua, kéo tôi đi vào.

Tôi mới bước vào đạo quán, đạo sĩ Trương đang làm phép ban đêm, vừa thấy tôi, ông ấy lập tức nặng nề quát một tiếng: “Long Duy !”

Tôi bị ông ấy làm sợ giật bắn mình, ông ấy lại thẳng thừng hất một lít gạo trên bàn thờ về phía tôi.

Hạt gạo lạnh lẽo hất thẳng lên mắt, vừa lạnh vừa đau, làm tôi giật mình.

“Ba!” Trương Ngọc Chi kêu một tiếng.

Sau cơn giật mình, tôi cảm thấy cả người dễ chịu hơn không ít, khi nãy trên đường đến đây, tôi như mặc một bộ quần áo nặng nề vậy, lúc này theo hạt gạo rơi xuống, cảm giác đó cũng rơi theo luôn.

“Long Duy .” Đạo sĩ Trương cầm một chậu lửa đi qua, nhìn sau lưng tôi: “Có phải nhà cháu xảy ra chuyện gì không? Sao lại có nhiều rắn đi theo cháu như vậy?”

Tôi quay đầu nhìn lại theo ánh mắt của ông ấy, chỉ thấy gạo rơi đầy đất, nhưng ở giữa đống gạo, từ dưới chân tôi có mấy thứ nhỏ như sợi dây uốn lượn bò ra ngoài, tựa như trên người tôi có thứ gì đó theo gạo bơi đi vậy.

“Nhà cháu…” Đạo sĩ Trương lắc đầu, đốt giấy trong chậu lửa: “Cháu nhảy qua cái chậu lửa này trước đã.”

Lúc nhảy qua chậu lửa, tờ giấy cháy bên trong vù một tiếng bừng lên, trên người tôi như vang lên tiếng “khè khè”.

Một vài tờ giấy còn theo lửa bay lên trên người tôi, đốt cháy thứ gì đó.

Đợi tôi nhảy qua xong, tờ giấy kia mới chậm rãi biến thành tro.

Đạo sĩ Trương híp mắt nhìn tôi: “Được rồi, không sao rồi, tối nay cháu ngủ với Ngọc Chi đi.”

“Cảm ơn đạo sĩ Trương.” Nghe nói không sao rồi, tôi hơi thở phào.

Trương Ngọc Chi cũng nhận ra điều gì đó, nói với đạo sĩ Trương: “Ba, Long Duy không sao chứ?”



“Đêm nay ba không ngủ, sẽ ở dưới này, hai đứa đi lên ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa, qua đêm này rồi xem sao.” Đạo sĩ Trương nhíu chặt mày nhìn tôi một cái, như muốn nói lại thôi.

Lúc này tôi không dám nghĩ nhiều, đi lên lầu cùng Trương Ngọc Chi, nhà cô ấy không để kiếm gỗ đào thì cũng là những thế trấn tà, tôi thấy yên tâm hơn không ít.

Trương Ngọc Chi là người duy nhất biết chuyện con rắn đen trong giấc mơ của tôi, vì ba cô ấy là đạo sĩ, nên cô ấy tin.

Tôi kể chuyện tối qua với cô ấy, cô ấy an ủi tôi: “Con rắn đen kia vẫn bảo vệ cậu, ba cậu đã bán hết rượu rắn đi rồi, chỉ là một bình trong đó bị khách thuê của nhà cậu mua để trong nhà. Nhưng có ba tớ rồi, cậu còn sợ cái gì.”

Làm bài tập cùng Ngọc Chi xong, chúng tôi nằm chen trên giường của cô ấy ngủ thϊếp đi.

Nằm trên giường chưa bao lâu, Ngọc Chi đã ngủ say.

Trong đầu tôi lại bị lấp đầy bởi chuyện kỳ lạ kia, giống như con rắn ngâm trong rượu nhe răng muốn nhào về phía tôi vậy.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến rạng sáng, mơ màng ngủ thϊếp đi, con rắn đen kia lập tức bò tới.

Lần này hắn biến thành hình người, hơi suy yếu nhìn tôi: “Long Duy, bây giờ hắn ta rất tức giận. Em nhất định phải trở về nhà mình kịp lúc, tìm ra miếng ngọc bội rắn đen này, sau đó mở quan tài rắn có con rắn mà tổ tiên em nuôi ra một lần nữa, tìm thấy xác của nó, phơi bảy ngày dưới ánh mặt trời.”

Con rắn kia như vẫn luôn nhìn gì đó xung quanh, nói với tôi: “Hắn ta đuổi tới rồi.”

Sau đó nó biến thành con rắn đen, nhanh chóng quấn lấy tôi, bảo vệ tôi ở giữa thân rắn: “Em ngủ trước đi, có ta ở đây. Sáng mai em nhất định phải về tìm ngọc bội đeo vào đấy!”

Không biết vì nhìn nó từ nhỏ đến lớn hay thật sự không chịu được nữa, tôi cứ thế thật sự ngủ say.

Nhưng trong mơ, bên tay như vang lên tiếng quát khẽ gì đó, còn như xen lẫn tiếng khè khè quái dị.

Trời sáng bị đồng hồ báo thức đánh thức, Trương Ngọc Chi đang muốn đi tìm đồ vệ sinh cá nhân cho tôi thì đạo sĩ Trương đã gõ cửa: “Long Duy.”

Mới cách một đêm, đạo sĩ Trương lại như mất hết sức lực, tay cầm kiếm gỗ đạo, nhìn tôi từ ngoài cửa: “Con rắn này tôi không áp chế nổi, cháu đi về hỏi ba cháu có phải đã đắc tội với con rắn lợi hại gì rồi không. Tối qua tôi đã cố hết sức rồi, cháu phải nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết con rắn kia.”

Đạo sĩ Trương nói xong thì ngã thẳng xuống đất.

Trương Ngọc Chi đỡ lấy ông ấy, lúc này mới phát hiện trên người ông ấy có rất nhiều vết rắn cắn, trên tay còn có vết trói như bị thứ gì đó quấn chặt.

“Mau đưa đến bệnh viện.” Tôi cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, vội vàng gọi cấp cứu.

Tôi và Trương Ngọc Chi đỡ đạo sĩ Trương xuống lầu, bên ngoài đạo quán trải đầy xác rắn.

Trương Ngọc Chi nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Long Duy, chuyện này ba tớ thật sự đã cố hết sức rồi, cậu mau về nghĩ cách đi.”

Lúc này còn sớm, xe cấp cứu đến rất nhanh, y tá nhìn thấy xác rắn đầy đất cũng sợ hết hồn.

Tôi và Ngọc Chi đưa đạo sĩ Trương lên xe cấp cứu, đang định gọi điện thoại cho ba tôi.

Thì ông đã gọi điện thoại đến, giọng nói rất nặng nề: “Long Duy, ba không đưa con đi học được rồi, trong nhà xảy ra chuyện kỳ lạ. Vợ của Trần Toàn ở lầu trên đột nhiên chết, con đi học với Ngọc Chi đi, mấy hôm nay cũng ở nhờ nhà con bé luôn nhé.”