Chương 15: Anh mẹ kiếp cách bà đây xa tí đi!

Editor: Bao Tô Bà

Ngày hôm sau, lúc Đoạn Thiên Biên thức dậy, bên cạnh đã không còn ai khác.

Cô híp mắt sờ giường đệm lạnh lẽo, lẩm bẩm nói đi sớm thật đấy.

Ngáp một cái, toàn thân Đoạn Thiên Biên đau nhức bò từ trên giường xuống.

Tối hôm qua cô ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nội y mới và qυầи ɭóŧ đều được người đặt ngăn nắp trên đầu giường, bên trên có một tờ giấy ghi chú: cô em, ngực to thật đấy.

Khốn kiếp, đi rồi còn không quên chơi trò lưu manh.

Đoạn Thiên Biên chửi thầm một câu, nhìn chằm chằm mấy chữ đó một lần, cô không kìm được lẩm bẩm: "Tên lưu manh này chữ đẹp phết đấy!"

Cô vừa mặc quần áo vừa nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng 9 giờ, có lẽ một lát nữa là phải trả phòng.

Nghĩ vậy, Đoạn Thiên Biên thở dài.

Náo loạn với tên cặn bã Trình Trạch, kết quả bây giờ cô chẳng có nhà để về nữa. Tuy tối qua dày vò mệt chết khϊếp nhưng ít ra cũng có nơi ngủ miễn phí, không biết đêm nay cô phải làm sao bây giờ...

Tiền lương tháng này đã sớm gửi đến chỗ bệnh viện, tiền mặt trong ví không đủ để cô ngủ lại khách sạn Trăng Tròn hai đêm.

"Đúng là sao thủy ngược dòng(*) mà, mấy ngày nay bà đây xui xẻo quá đi."

(*) Sao thủy ngược dòng gây ra vận rủi.

Đoạn Thiên Biên gân cổ gào khan, sau đó tùy tiện nhét tờ giấy vào trong ví. Cô tìm được di động ở dưới gầm giường.

Tối hôm qua số điện thoại di động Thập Thất gõ vào vẫn ở đó chưa kịp lưu, là số điện thoại ở thành phố C. Đoạn Thiên Biên trực tiếp gửi sao chép của dãy số vào Wechat của lão Lưu.

[Lão Lưu, điều tra số điện thoại này.]

Vài giây sau, đối phương gửi lại một tin nhắn "okk", Đoạn Điện Biên lập tức thấy sởn da gà, chưa kịp mắng anh ta "mặt mày như thế, đừng học các em gái nói chuyện đáng yêu" thì lão Lưu đã nhắn thêm 2 tin tới.

[Đoạn đội à, thì chuyện là, hôm qua chồng cô gọi điện tới cục cảnh sát hỏi cô đi đâu... Có phải hai người lại cãi nhau không?]

[Hmmmm, có muốn anh em xả giận giúp cô không?]

Đoạn Thiên Biên trầm mặc vài giây, dùng ngữ khí thoải mái trả lời một câu.

[Mấy anh định giúp tôi xả giận thế nào? Đánh anh ta à? Anh ta là luật sư đấy, lòng dạ hẹp hòi cực kỳ, nếu các anh đánh anh ta thật, cẩn thận anh ta tố cáo chết các anh cho xem.]

Dường như lão Lưu không muốn gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn bằng giọng nói tục tằng đến.

[Đoạn đội, anh em chúng tôi đều là những người làm công tác văn hóa, trực tiếp động thủ xấu mặt lắm nhé! He he he he, ngày mai tôi sẽ đến văn phòng luật sư của bọn họ càn quét, nói có người báo cáo luật sư trong văn phòng bọn họ có người trộm làm vịt(*), cô thấy thế có được không?]

(*) Làm vịt ở đây hiểu là trai bao.

"Ha ha..."

Đoạn Thiên Biên lập tức cười thành tiếng, tự bổ não ra hình ảnh khuôn mặt như ăn phải phân của Trình Trạch, càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng trực tiếp nằm liệt dưới đất ôm bụng cười.

Vì thế cô cũng gửi tin nhắn giọng nói qua.

[Ha ha ha ha lão Lưu, anh mẹ nó đúng là một nhân tài!]

Cười xong, tâm tình Đoạn Thiên Biên cũng tốt lên không ít, thuận tay lưu số di động của Thập Thất lại, cô nghĩ ngợi một lát sau đo quyết định ghi chú "Chuyện cực kỳ tốt".

Rời khỏi khách sạn Trăng Tròn, Đoạn Thiên Biên đi thẳng đến cục cảnh sát.

Có thể do ngày thường Đoạn Thiên Biên chưa bao giờ đi làm trễ, thế nên hôm nay là lần duy nhất cô xuất hiện muộn, điều này khiến hầu hết mọi người đều bày ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, như thể trên mặt cô nở đầy hoa vậy.

"Ôi chao, Đoạn đợi tới rồi kìa!"

Lão Lưu cầm tập tư liệu cười hì hì chào hỏi, anh ta chỉ văn phòng bên trong, nhỏ giọng nói: "Chồng cô lại tới nữa rồi."

Mẹ kiếp!

Đoạn Thiên Biên kìm nén xúc động mắng chửi người, bình tĩnh cởϊ áσ khoác ra, đi vào trong phòng thay cảnh phục rồi mới bước vào văn phòng.

Vừa vào cửa, cô mới phát hiện trong văn phòng ngoài Trình Trạch còn có cả Tô Nguyên.

Đoạn Thiên Biên nhìn lướt nhanh qua biểu tình trên mặt Tô Nguyên, vẫn là dáng vẻ gợn sóng bất kính đó.

Mới vừa rồi hình như anh nói gì đó với Trình Trạch, khi thấy cô bước vào thì mới dừng lại, che giấu thần sắc ở đáy mắt, thong thả mở miệng: "Đoạn đội, chào buổi sáng."

"Ừ, buổi sáng tốt lành."

Đoạn Thiên Biên mỉm cười gật đầu, khi nhìn Trình Trạch đang dựa vào máy tính của cô, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Có chuyện gì?"

Đây là thái độ kiểu quái gì vậy?

Trình Trạch nhíu mày nhìn chằm chằm Đoạn Thiên Biên, định mở miệng nói gì đó lại e ngại bên cạnh vẫn có người khác, chỉ có thể bày ra vẻ mặt âm trầm nhìn Tô Nguyên.

"Cảnh sát Tô, tôi có ít chuyện muốn tâm sự với Đoạn đội của các anh, không biết anh có tiện tránh mặt một lát không?"

Tô Nguyên không đáp, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Thiên Biên: "Đoạn đội?"

Đoạn Thiên Biên gật đầu nở nụ cười xinh đẹp: "Tô Nguyên, cậu đi ra ngoài trước đi, lát nữa tôi tìm cậu sau."

"Vậy được rồi."

Tô Nguyên thoáng dừng, con người trong trẻo mang theo vài phần cảm xúc khó nói rõ: "Đoạn đội, tôi và Lưu ca ở ngay bên ngoài, có việc thì gọi chúng tôi."

Một tiếng cười lạnh phát ra từ người nào đó chướng mắt, Đoạn Thiên Biên cũng lười phản ứng anh ta, cười gật đầu rồi nói với Tô Nguyên: " Ừm, tôi biết rồi."

Chờ Tô Nguyên đóng cửa lại, Trình Trách mới đứng dậy, một bụng tức giận trào phúng nói: "Cảnh sát ở tổ truy quét mại da^ʍ của các cô chẳng những lớn lên không tồi, còn rất che chở cô nhỉ."

Đoạn Thiên Biên nâng mắt: "Sao, nhìn không thuận mắt à?"

Trình Trạch sửng sốt, dường như chưa thích ứng kịp với ngữ khí kẹp dao giấu kiếm của cô, biểu tình càng trở nên khó coi: "Người đàn ông qua đêm với cô tối qua là anh ta phải không? Hai người thực sự đã lên giường?"

Anh ta không hề chú ý tới ngữ khí của bản thân tràn đầy bực bội.

Đoạn Thiên Biên khó hiểu nhìn anh ta: "Liên quan quái gì đến anh? Tôi có hỏi người phụ nữ lăn giường với anh hôm qua là ai chưa?"

Dừng một lát, cô lại cau mày hỏi: "Khoan đã, mới nãy anh nói gì với Tô Nguyên?"

Không phải là trực tiếp mở miệng hỏi Tô Nguyên có phải tình nhân của cô hay không đấy chứ?

Nghe vậy, gương mặt đẹp trai của Trình Trạch âm trầm, anh ta bỗng nhiên bước đến gần hai bước, nắm lấy cổ tay của cô, lạnh giọng hỏi: "Cô cũng thích anh ta?"

Khốn kiếp!

Ngay lập tức, toàn thân Đoạn Thiên Biên nổi đầy da gà da vịt, chán ghét hất tay anh ta ra, quát lên: "Anh mẹ kiếp cách bà đây xa tí đi!"

Bây giờ cô thật sự cảm thấy Trình Trạch có bệnh.

Rõ ràng chẳng ưa cô bao nhiêu, đa số mọi lúc đều là đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí, nhưng một khi phát hiện có người muốn theo đuổi cô, đến gần cô thì lại bày ra gương mặt khó coi, thậm chí còn bỏ qua sự căm ghét về mặt sinh lý, chủ động đến gần cô, dáng vẻ như sợ mất đi cô lắm vậy.

Đã mười năm, không biết tiết mục này đã trình diễn được bao lần.

Nhưng mỗi lần khi cô mềm lòng, ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh anh ta, Trình Trạch lại khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo ban đầu, giống như cô chỉ là một chiến lợi phẩm.

Đoạn Thiên Biên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nghiêm túc tự hỏi sao bản thân lại thỏa hiệp với anh ta vô số lần.

Cuối cùng cô chỉ có thể quy mọi chuyện cho vẻ bề ngoài quá có tính lừa gạt của Trình Trạch.

Anh ta có một đôi mắt đào hoa, khi chăm chú nhìn một ai đó sẽ khiến họ hiểu lầm là thâm tình. Mãi sau này, Đoạn Thiên Biên mới biết được anh ta bị cận thị mức độ trung bình, chỉ có những lúc xử lý vụ án anh ta mới đeo mắt kính.

Tháo kính ra, người đứng cách anh ta 10 mét là nam hay nữ anh ta cũng chẳng phân biệt nổi. Ban đầu, lúc ở bên nhau, thậm chí có rất nhiều lần anh ta nắm nhầm tay của cô gái khác.

Đa số thời gian anh ta đều là mặt vô biểu tình, thỉnh thoảng cũng sẽ cười, nhưng chỉ có một hai lần là cười vì cô.

Trình gia không thiếu tiền. Lúc hai người bọn họ kết hôn, thậm chí còn không có đến một cái hôn lễ, chỉ tùy tiện chọn một ngày, mặc quần áo bình thường đi đến cục dân chính lãnh chứng. Ngày ấy, Đoạn Thiên Biên đứng trước cửa cục dân chính thấp thỏm chờ anh ta một tiếng đồng hồ.

Đây đều là những chuyện trước kia cô không muốn nhớ lại, càng không muốn nhớ đến chi tiết.

Cho đến ngày hôm qua về nhà, hình ảnh đôi cẩu nam nữ đó đập vào mắt cô, rốt cuộc Đoạn Thiên Biên mới tỉnh táo lại.

Tên đàn ông chó má này vốn không yêu cô.

Cũng không đúng, anh ta vốn chưa từng đặt ánh mắt lên người cô.