Chương 29

“Ngu ngốc! Phải gọi anh trai có biết không?”

“Tui mới không có chuyện gọi anh là anh trai đâu! Mẹ tui chỉ một đứa con, tui mới không có anh gì cả! Hừ!”

Cố Nam lần đầu tiên gặp Tả An, đó là khi mẹ quyết định gả cho ba Tả.

Ấn tượng của Cố Nam với Tả An đại khái là, người nho nhỏ, mặt còn tí beo béo của trẻ con, nhìn qua rất muốn chọc ghẹo, nhưng không thể phủ nhận là cũng rất đáng yêu.

Khi đó Cố Nam nghĩ, nếu như có một đứa em trai như vậy cũng không tệ.

Nhưng Tả An lại không nghĩ như vậy. Tả An đối với chuyện Cố Nam tới, giống như thú nhỏ đang trông coi lãnh địa của mình đột nhiên ngửi thấy mùi uy hϊếp từ bên ngoài, trong phút chốc dựng hết móng vuốt của mình lên.

Trong một khoảng thời gian dài ban đầu, Tả An đều không cho Cố Nam tí sắc mặt tốt nào. Mẹ Tả An khi cậu còn nhỏ bị chết do tai nạn giao thông, ba Tả cũng xem như là một người ba tốt, tuy bình thường không chú ý nhiều tới Tả An, nhưng cũng vì bận tâm tới cảm nhận của Tả An mà không đi bước nữa.

Mãi cho tới khi Tả An chuẩn bị vào cấp 2, mới quyết định cùng mẹ Cố cũng có một đứa con riêng như vậy kết hôn. Ông không để bụng nhiều chuyện nuôi thêm một đứa nhỏ, ông không thiếu tiền. Ông chỉ lo lắng người kia không tốt với Tả An, bởi vì Tả An là con trai duy nhất của ông.

Sau lại, ba Tr có lẽ vẫn luôn hối hận vì mang tới một người anh trai thế này cho Tả An. Nếu không có Cố Nam, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.

Cố Nam là một người anh tốt. Lúc bắt đầu có lẽ xuất phát từ việc lấy lòng, hoặc do mặt khác, tóm lại anh đối với Tả An so với người làm ba còn chu đáo hơn.

Đứa nhỏ đối với người đối tốt với mình thì luôn sinh ra hảo cảm. Dần dần, quan hệ của Tả An và Cố Nam ngày càng tốt. Ba Tả và mẹ Cố đều rất vui mừng, mẹ Cố cũng thêm chú ý nhiều hơn với Tả An.

Lúc Tả An bắt đầu sửa đổi xưng hô gọi Cố Nam là anh trai, bọn họ gần như trở thành người có huyết mạch tương thông như người một nhà.

Chỉ là ngày vui quá ngắn.

Lúc Tả An vào cấp 2 phát hiện mình với người anh trai này sinh ra tình cảm khác biệt. Đối với đứa nhỏ tình cảm ngây thơ thế này, không thể nghi ngờ là một đả kích to lớn. Lo lắng cùng sợ hãi tràn ngập thể xác cùng tinh thần của cậu, một đoạn thời gian sau cậu thậm chí không dám về nhà, không dám đối mặt với Cố Nam, không dám nhìn mắt của cha mình cùng mẹ Cố.

Chỉ là đôi khi, càng muốn trốn tránh, càng không dám đối mặt, nó lại mang tới những cảm xúc mênh mông mãnh liệt.

Cố Nam không biết tâm tư của Tả An với mình, cho rằng Tả An áp lực học tập nên thân thể không thoải mái, vì thế càng thêm quan tâm Tả An.

Tình yêu khi tới rồi, nhưng Coca được lắc mạnh. Một khi đã rung chuyển, sẽ gây ra áp lực, càng muốn phóng thích, cuối cùng phá tan goòng xiềng, dâng trào ra.

Mà hậu quả kia cũng không thể đo lường.

Tả An cứ như vậy áp chế lại tình cảm của mình, vẫn luôn áp chế, áp chế…

Mãi cho tới khi Tả An lên lớp 10, học cùng trường với Cố Nam, Cố Nam khi đó đã học lớp 12. Thành tích của Cố Nam rất xuất sắc, mọi mặt đều ưu tú, tất cả thầy cô trong trường đều xem trọng anh. Nếu không có chuyện như lão tam nói xảy ra, anh sẽ có tương lai tiền đồ xán lạn.

Mà Tả An vẫn luôn cho rằng, mình có thể vĩnh viễn chôn vùi đoạn tình cảm kia trong đáy lòng, một mình yên lặng thích anh là được rồi.

Nhưng thứ tình cảm này, có đôi khi không thể khống chế nó, nó như một con thú hoang dã, nhìn thì dịu ngoan nghe lời, chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối với thế gian. Mà trong nội tâm của nó, sẽ có ngày không thể khống chế nổi, mất đi lý trí.