Chương 18

“Vậy mày kích động chạy tới đó làm gì?” lão tam khó hiểu nhìn tôi.

Tôi điếng người, hình như đúng là có chuyện như vậy nhỉ? Chẳng có liên quan gì tới tôi, tôi kích động làm gì chứ?

“Tao không phải do nghe thấy bản nhạc kia nên phản xạ có điều kiện sao.” Đúng, thằng điên kia nhất định là cố ý, mở đầu đã bật đoạn nhạc kia.

Lão tam ngẫm lại, hình như nói cũng đúng. Vì thế gật gật đầu không hỏi nữa.

Lúc này lão nhị mở miệng nói: “Đúng rồi, thư kia ai viết? Lại viết cho ai? Nhìn thử xem, dù sao cũng lấy rồi, cũng chả thể tay không đi về.”

“Xem thư của người ta hình như không tốt lắm đâu?” Tôi nhíu mày. Có đôi khi tôi đối với nguyên tắc của bản thân có một sự cố chấp rất bướng bỉnh.

“Ây da nhìn coi! Ở phòng quảng bá vừa rồi nghe thế còn sợ tụi tao coi? Nói tới thì, thư này là thằng điên kia để ở đó, không chừng là để cho mày xem.”

Tôi kinh ngạc nhìn lão nhị, mà vẻ mặt của lão đại cùng lão tam cũng không khác gì tôi.

“Mày… tụi mày… nhìn tao dữ vậy?”

“Lão nhị, tao phát hiện IQ của mày tăng lên rồi!” Lão đại ngạc nhiên nói.

Lão nhị: “…”

“… Hiện tại, em rốt cuộc cũng đã nghĩ kỹ, em thích anh. Em hy vọng người bên cạnh anh vĩnh việc đều là em, không để bất cứ kẻ nào cướp đi. Nhưng em lại không dám cho anh, em sợ anh sẽ không bao giờ muốn thấy em nữa.”

Lão nhị dùng giọng điệu buồn cười đọc nội dung trong lá thư kia, thật sự rất mắc cười, tất cả mọi người đều cười khập lưng, cả tôi cũng chả khác gì.

Lão đại cười nói rồi lại nhịn không được chửi thề: “ôi giời ơi! Này… rốt cuộc ai biết vậy? Tài năng quá đi? Có nên khen dũng khí của con bé này không vậy, cái thư tình này, lộ liễu quá!”

“Đúng vậy đúng vậy, tao cũng không dám viết như thế!”

Lão đại đập một cái trên đầu lão nhị: “Với cái dạng như mày, dám đối diện với con gái người ta ba giây đã là kỳ tích rồi.”

Tôi cười đoạt lấy thư trong tay lão nhị, hỏi: “Thư này rốt cuộc ai viết thế? Có ký tên không? Tao nhìn thử.”

“Ai ai ai mày đừng có giật, rách bây giờ!” Lão nhị nhanh chóng buông tay ra.

Tôi mở giấy viết thư nhìn xuống phía dưới, tôi cho rằng tên nơi đó dù không nổi bật nhưng cũng sẽ rất dịu dàng, nhưng kết quả lại không phải. Nơi đó chỉ có cái tên tôi không thể tin nổi — Tả An.

“Ê? Nhóc tư, chữ ký tên gì mày nói đi chứ?” Lão nhị thấy tôi cầm giấy viết thư cả nửa ngày không nói gì, nhịn không được giục giã, cả ba người cũng đều nhìn về phía này.

Tôi sợ hãi, vội vàng cầm giấy lên gấp lại bỏ vào túi, ý là không muốn bọn nó xem.

“Có cái gì đẹp mà xem! Dù sao mày cũng không quen biết, xem bí mật của người ta sẽ bị báo ứng đó!”

“**, giờ cả trường ai cũng biết mà bí với chả mật.” Lão nhị khinh thường.

Tôi trừng mắt: “Cả trường biết thì thế nào? Không biết tên thì vẫn là bí mật thôi! Mày dài dòng như thế tin tao đem ảnh xấu hổ của mày đăng lên diễn đàn trường để mày hot không!”

Quả nhiên, uy hϊếp này có hiệu quả, lão nhị lập tức ngậm miệng lại.

So với lão nhị ồn ào, lão đại cùng lão tam lại yên tĩnh một cách bất ngờ, mà cảm giác yên tĩnh này làm tôi cảm thấy khó chịu, chỉ biết hai người bọn nó nhìn tôi cãi nhau với lão tam, không chen vào nói, nhưng cũng không tò mò chữ ký kia tới cùng là của ai. Nhưng cái sự im lặng này lại càng khiến tôi chột dạ.

Có lẽ bọn nó đã nhân ra cái gì đi.

Có vài thời điểm, trực giác của hai người kia nhạy bén tới đáng sợ, có chút bí mật chỉ cần một ánh mắt hay động tác đều bị tụi nó nhận ra được. Nhưng bọn nó sẽ không hỏi, cũng không vạch trần, coi như là một loại tôn trọng với người khác đi.