“Ha ha… được rồi, không đùa cậu nữa. Tôi là học sinh vừa tốt nghiệp, cậu không có ấn tượng gì cũng là chuyện thường. Hôm nay đúng lúc có việc trở về tìm giáo viên, không nghĩ tới sẽ gặp được đàn em thú vị như vậy.” Động tác rất tự nhiên mà vỗ vỗ đầu tôi.
Tôi nhíu mày, không vui đẩy tay anh ta ra: “Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân! Đàn anh thì ghê gớm lắm à?” Câu cuối cùng là tôi nhỏ giọng nói thầm thôi.
Anh ta vậy mà cũng không nổi giận, buồn cười nhìn tôi, bỗng hỏi: “Cậu đang muốn học bản nhạc này sao? Nhìn dáng vẻ này của cậu hình như học cũng không thuận lợi thì phải? Muốn tôi dạy cậu không?”
“Không…” tôi đang định dùng lời lẽ chính đáng để từ chối, nhưng nghĩ đến, có tài nguyên miễn phí sao lại không cần? Là người ta đòi dạy chứ không phải mình đòi học, ngu sao không học. Huống chi thời gian cũng không còn nhiều, một người mù quáng lăn lộ còn không bằng có người chỉ dẫn, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn tí.
“Được, vậy phải cảm ơn đàn anh rồi.”
Anh ta nhìn tôi nở nụ cười không rõ ý nghĩa. Tôi chả hiểu sao lại rùng mình một cái. Có chút đơ người ra nhìn máy lạnh, không khí có lạnh đâu, sao tự nhiên lại cảm thấy có chút lạnh nhỉ?
Sự thật chứng minh, đầu gỗ chính là đầu gỗ, mặc kệ ai tới dậy cũng chẳng khá lên được. Trước kia còn có thể thoái thác trách nhiệm, nói kỹ thuật La Bân không đủ cho nên học không tốt. Lần này lại có đàn anh đàn nghệ cao siêu tới chỉ dẫn, vẫn không khá hơn gì, đúng là tôi với âm nhạc có mối thù trời sinh mà. Tôi cùng nó đời này hoàn toàn không thể ở chung.
Anh ta bất đắc dĩ nhìn tôi, lắc đầu: “Tôi trách oan cậu rồi, thì ra không phải cậu cố ý không cố gắng học nên mới đàn không tốt.”
Miệng tôi giật giật: “Cám ơn đã thông cảm.”
Anh ta cười: “Nói thì, bây giờ cũng khá tốt, tuy rằng chưa suôn sẻ, nhưng cũng không ấn sai nốt đàn.”
Tôi cười khổ, khá tốt cái con mệ gì! Trình độ này ấy hả, ngày mai chuẩn bị nhận trừng phạt đi. Nghĩ tới chuyện này nắm tay muốn phừng phực đấm ra rồi.
Anh ta thấy tôi như vậy, không nói gì nữa. Nâng tay lên nhìn đồng hồ, đứng lên chào tạm biệt với tôi: “Tôi phải đi rồi, cậu cố gắng luyện tập đi, hẹn gặp lại.”
Tôi ngây người ra, thoáng nhìn qua cửa sổ, mặt trời đã mọc trên cao, nhìn có vẻ gần trưa rồi. Tôi quay đầu thấy anh ta đã đi tới cửa, vội vàng nói: “Này, đàn anh, anh tên là gì? Hôm nào mời anh ăn cơm để cảm ơn!”
“Cố Nam, không cần cảm ơn.” Anh ta cũng không quay đầu lại chỉ lắc lắc tay, sau đó quay người biến mất ở cửa.
Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa trống rỗng, lại có chút thẩn thờ. Cảm giác quen thuộc khó hiểu này, giống như trước kia tôi cũng đã từng thấy ai đó biến mất sau cánh cửa ấy. Tuy nhiên thời gian trôi lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Cũng có thể là chút ký ức hỗn độn đi.
Gãi gãi tóc, xoay người, tiếp tục lăn lộn trong đống 1234567… thời gian còn chưa tới một ngày, tôi chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.
Thời gian cứ thế từng phút từng giây tiếp cận thời hạn cuối cùng. Bốn người khẩn trương vây quanh lấy nhau.
Thực bất hạnh là, cho tới cuối cùng tôi vẫn không chơi suôn sẻ được bản ‘Pale light’. Tuy nhiên theo lão nhị nói: “Tốt xấu gì mày cũng đã đàn được, tuy rằng không nghe ra giai điệu, cũng coi như là biết đi?”
Lời này chỉ có thể tự an ủi mình thôi bạn à. Tuy nhiên ngẫm lại, người kia cũng không biết tôi thật sự biết hay không, hắn cũng không gắn thiết bị theo dõi lên người tôi. Nói không chừng có thể gạt đối phương đi?
Ba giờ vừa đến, tiếng chuông tin nhắn đúng giờ vang lên.
Bốn người giật mình, eo dựng thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm điện thoại di động trên bàn.