Trên sân bóng xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là hiếm, đừng nói là thi đấu giao hữu, ngay cả trong trận đấu quốc tế, cũng sẽ xuất hiện tình huống cố ý phạm lỗi.
Bất quá đối phương cao hơn một mét tám, một cước đá vào Kiến Vũ mảnh khảnh, những người có mắt đều có thể nhìn ra tình trạng không ổn.
Vốn đã đi ra vài bước, Phác Hàn lại thấy trên khán đài xôn xao, khó hiểu nhìn về phía sân bóng, mới phát hiện trận đấu đã tạm dừng, lại có bác sĩ xông vào trong sân. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thanh, chỉ thấy Vương Thanh mặt âm trầm, hơi thở đạm mạc vừa rồi toàn bộ biến mất không thấy, không khỏi hơi sững sờ, Vương Thanh đầy người sát khí như vậy hắn cơ hồ chưa bao giờ thấy qua, cho dù sau khi tiền nhiệm gia chủ Vương gia chết, Vương Thanh lao vào tranh đoạt quyền kế thừa cũng chưa từng có khí thế đáng sợ như vậy.
"Khốn kiếp, cố ý đá người, cái quái gì vậy?!"
"Nhị thiếu gia cũng đã ngã, không biết tình huống thế nào..."
Phác Hàn khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, xoay người đi khỏi đám đông đang tức giận ngút trời.
Lúc đối phương đá tới, thực ra Kiến Vũ đã kịp phản xạ rất nhanh dời chân đi một chút, tuy một cước này vẫn chạm đến đùi, nhưng không làm bị thương chỗ nào. Ngược lại đối phương một cước này dùng sức quá mạnh, vì mình đã né thoát,
nên quá đà, chắc bị ngã cũng không nhẹ.
"Kiến Vũ, cậu thế nào?" Phác Hữu Thiên chạy đến bên cạnh Kiến Vũ, ngồi xổm xuống, nhưng lại không dám động đến cậu, sợ khiến cho cậu bị thương nặng hơn.
"Không sao."
Kiến Vũ nói muốn đứng lên, lại bị Hạ Quân đè lại: "Đừng ngu ngốc, lúc này không nên lộn xộn."
Nói rồi, lại hung hăng trợn mắt nhìn cầu thủ số 9 ngã bên cạnh Kiến Vũ: "Cậu cho rằng mình là cao thủ võ lâm, bị người đánh lén còn muốn cử động?"
Kiến Vũ và Hạ Quân bình thường rất ít nói chuyện, nhìn thấy biểu tình giờ phút này của Hạ Quân, mới cảm thấy người này cũng không tồi, vì vậy cười cười giải thích nói: "Tôi thật sự không sao."
Kiến Vũ bên này vui vẻ nói, cầu thủ Đại học B chợt nghe thấy cầu thủ số 9 bên cạnh hừ hừ âm thanh, lập tức đều lộ sắc mặt giận dữ trừng về phía hắn.
Số 9 chậm rì rì từ dưới đất bò lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Kiến Vũ, máy móc dùng tiếng Anh nói một câu "thực xin lỗi", liền xoay người đi đến chỗ đồng đội của mình.
Kiến Vũ hờ hững nhìn theo bóng lưng hắn, cuối cùng có chút hiểu vì sao quốc gia này lại thích cầm đồ người khác nói là của mình. Da mặt dày loại này, người bình thường thúc ngựa đuổi cũng không kịp.
"Kiến Vũ, trận đấu này mặc dù quan trọng, nhưng cậu cũng không cần phải vì một trận đấu, mà hủy hoại thân thể mình."
Phác Hữu Thiên oán hận liếc mắt nhìn cầu thủ Đại học H: "Chúng tôi sẽ giúp cậu báo thù."
Kiến Vũ tuy có một đống lớn khuyết điểm, nhưng cũng không cho phép người trường khác đến khi dễ, huống chi còn là sinh viên Hàn Quốc, với tư cách là Chủ Tịch Hội Học Sinh, Phác Hữu Thiên nổi giận.
Những cầu thủ khác trải qua những ngày luyện tập, với Kiến Vũ cũng có chút ít giao tình, đối với một Vương nhị thiếu gia không giống như lời đồn cũng có ấn tượng rất tốt. Lúc này, cả đám đều chiến hỏa hừng hực, hận không thể đem toàn bộ cầu thủ Đại học H đạp cho mấy phát.
Cầu thủ Đại học H bị nhìn cũng có chút chột dạ, còn huấn luyện viên Đại học H đang ngồi bên sân càng đứng ngồi không yên, hắn vừa mới biết được người bị đá chính là Nhị thiếu gia của Vương thị Trung Quốc. Danh tiếng của Vương gia dù ở Hàn Quốc cũng vô cùng nổi tiếng, nghĩ đến cầu thủ của mình đắc tội một đại nhân vật như vậy, mồ hôi trên trán hắn liền không ngừng đổ ra.
Đang lúc hắn lo lắng, bên người đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, nghiêng đầu xem xét, là một nam nhân anh tuấn mặc vest, trên gương mặt lạnh lùng mang theo hàn ý, hắn đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy nam nhân đi về phía huấn luyện viên Đại học B bên kia. Huấn luyện viên Đại học H thở phào một hơi, ánh mắt người này vừa rồi nhìn mình quá dọa người rồi.
Huấn luyện viên đáng thương sẽ không biết, người vừa rồi đi qua bên cạnh mình chính là Vương thị tổng tài trong truyền thuyết.
Bên này, huấn luyện viên Đại học B vừa nhìn thấy Vương Thanh, lập tức sắc mặt thay đổi, hắn cho rằng đối phương sẽ nói gì đó, kết quả đối phương chỉ bình tĩnh cởϊ áσ vest trên người mình, mặc lên một bộ đồ thể thao ngồi xuống bên cạnh. Rõ ràng là không nói một lời, lại làm cho hắn cảm thấy khó thở, vốn muốn nói chỗ này là chỗ ngồi của huấn luyện viên nhưng lời cũng đành nuốt xuống.
"Các vị khán giả của đài truyền hình Trung Quốc, hiện tại bác sĩ đang kiểm tra chấn thương của cầu thủ Đại học B, chúng ta chân thành hi vọng Kiến Vũ có thể tiếp tục đứng dậy để tiếp tục trận đấu này."
"Các bác sĩ đã ra khỏi sân, xem ra chấn thương của Kiến Vũ sẽ không ảnh hưởng đến phong độ thi đấu của cậu, mời các vị khán giả tiếp tục theo dõi trận đấu bóng đá đặc sắc này."
Kim Hâm buông micro, mới nhẹ nhàng thở ra, làm MC thể thao gần mười năm, hắn sao lại không nhìn ra pha cản phá kia là cố ý phạm lỗi, xem ra vị Vương gia Nhị thiếu gia kia bị thương cũng không nhẹ.
Cuối cùng cầu thủ số 9 của Đại học H bị nhận thẻ vàng, khán giả xung quanh lòng lại đầy căm phẫn, hận chính mình không thể biến thành trọng tài, trực tiếp móc thẻ đỏ ra trừng trị hắn.
Đồng đội thấy Kiến Vũ đứng lên,
lại nhìn cậu tựa hồ thật sự bị thương không quá nghiêm trọng, cho nên dần dần thả lỏng, lại vùi đầu vào trận đấu.
Hơn ba mươi phút đồng hồ sau, đội H sút vào một quả, tỉ số hiện tại là 1:1, hiệp 1 chấm dứt. Lúc ra sân nghỉ ngơi, Kiến Vũ liếc mắt nhìn số 9, nụ cười trên mặt thấy thế nào cũng không thể làm cho người ta liên tưởng đến cái từ "hữu hảo".
Giang Du Hưng quay đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt Kiến Vũ, hắn thấy đối phương mỉm cười biểu lộ lãnh ý trong mắt, không khỏi cau mày nhìn về phía số 9 đi ở phía trước, trong nội tâm có chút bất an, có lẽ là chính mình ảo giác đi.
Kiến Vũ thấy anh trai nhà mình mặc áo khoác thể thao quần Tây, có chút ngoài ý muốn đi vài bước đến bên Vương Thanh: "Anh, sao anh lại ở chỗ này?"
Vương Thanh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh rồi mới nói: "Bây giờ còn đau không?"
"Không đau."
Kiến Vũ lắc đầu: "Không sao đâu ca, một chút cũng không đau."
Vương Thanh đem chân cậu đặt trên đầu gối của mình, xem xét kỹ bắp chân nhỏ của Kiến Vũ, thấy phía trên có một chỗ xanh tím, nhíu nhíu mày: "Thế này còn không đau?" Trầm mặt nhìn về phía một số người bên phía Đại học H, sau khi cố gắng hòa hoãn biểu tình trên mặt mình, anh mới vươn tay sờ sờ đỉnh đầu Kiến Vũ: "Trận đấu kết thúc, liền theo anh về nhà, anh sẽ bôi thuốc cho em."
Kiến Vũ vốn muốn nói cho Vương Thanh đây là do cậu hôm trước không cẩn thận nên mới đυ.ng vào cạnh bàn, nhưng thấy anh sắc mặt khó coi, liền ngoan ngoãn gật đầu, về phần giải thích gì đó thì để hết qua một bên, tùy ý cho anh trai lau mồ hôi trên trán mình.
Hạ Quân uống bình nước trong tay, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Vương gia hai huynh đệ, vào ngày Kiến Vũ quyết định đem cổ phần công ty chuyển cho Vương Thanh, đáy lòng hắn còn cười nhạo Kiến Vũ là đồ ngốc, nhưng khi quan sát một màn ấm áp trước mắt này, hắn có cảm giác mình mới là người ngu. Dùng cuộc sống của mình đi suy đoán người khác, đó mới là đồ ngốc. Chuyện mà hắn và Phác Hữu Thiên không muốn làm không có nghĩa là Kiến Vũ không muốn, bọn họ làm không được không có nghĩa là Kiến Vũ làm không được, bọn họ không chiếm được cũng không có nghĩa Kiến Vũ không chiếm được. Cho nên tình huống trước mắt này, không phải chứng minh Kiến Vũ đã thắng cuộc rồi sao?
Lần nữa ra sân khấu, Kiến Vũ phất phất tay với Vương Thanh: "Bọn em nhất định sẽ thắng, anh trai."
Vương Thanh mỉm cười: "Anh biết."
Lúc Kiến Vũ chạy vào sân, trong đầu vẫn đang nghĩ, anh trai mỉm cười thật là đẹp mắt.
Sau khi hiệp 2 bắt đầu được hơn 10 phút, trận đấu liền lâm vào trạng thái vô cùng căng thẳng, cầu thủ hai bên không ai nhường ai, phòng thủ rất chặt chẽ. Lúc màn ảnh đảo qua các cầu thủ thì, người xem có thể thấy rõ ràng bọn họ đầu đầy mồ hôi.
Chỉ là cầu thủ Đại học H luôn không cẩn thận bị cầu thủ Đại học B dẫm lên chân, mỗi lần bị dẫm lên đối phương vẫn còn rất thành khẩn nói không cố ý, thái độ muốn bao nhiêu thành khẩn liền bấy nhiêu thành khẩn, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu.
Vương quản gia ngồi trước TV thiếu chút nữa đau lòng chết. Ở Vương gia, khi nào thì Nhị thiếu gia phải trải qua khổ cực như vậy? Nghĩ đến Nhị thiếu gia còn bị người khác đá một cước, Vương quản gia càng thêm khó chịu, hận không thể nhảy vào trong TV đi đánh chết gã cầu thủ số 9 vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi kia.
Hiệp 2 sau khi bắt đầu được 20 phút, Kiến Vũ giương mắt quét qua bốn phía, đá vào quả bóng dưới chân, có vẻ là muốn chuyền bóng, nhưng chính là, quả bóng này văng tới cầu thủ số 9 đang đứng một bên, chỉ nghe một tiếng "bịch" vang lên, cầu thủ số 9 ngã xuống, mà quả bóng lại lần nữa dội trở lại. (nice ;))
Kiến Vũ dùng chân đỡ lấy bóng, cũng không thèm liếc người đang nằm trên mặt đất lấy một cái, liền chạy về phía trước. Cậu hiện tại mặc dù không có nội lực, nhưng mượn xảo kình(ngoại lực+chiêu thức) vẫn là có thể, một cước này đá ra, người kia nếu ngực không thâm tím một vết, xem như cậu đã uổng công học võ.
Trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh cầu thủ số 9 đỡ ngực sắc mặt tái nhợt, mà phía dưới màn hình, hiện lên các tin nhắn của người xem.
133xx: Cầu thủ đó thực quá khoa trương rồi, coi bóng đá là bóng rổ sao, đυ.ng một cái đã ngã lăn quay, nghĩ chúng ta chưa xem bóng đá sao?"
135xx: Cầu thủ số 10 quá suất, cú sút này dù xem ở góc độ nào, cũng đều hoàn mỹ a, không hổ là sinh viên Đại học B.
139xx: Nhị thiếu gia là giỏi nhất, cái tên số 9 khốn kiếp, cách thiếu gia xa một chút, đừng có dùng khuôn mặt hèn mọn đó đem ra dọa thiếu gia.
quản gia cảm thấy mỹ mãn sau khi tin nhắn của mình được phát, mới lần nữa nhìn về phía màn hình, vừa vặn chứng kiến bóng bay theo một đường cong đẹp mắt, đi vào cầu môn.
Trong TV lần nữa truyền đến tiếng hoan hô, quản gia thấy Nhị thiếu gia bị đám thiếu niên trẻ tuổi vây vào giữa, khuôn mặt mang theo nếp nhăn cũng lộ ra một nụ cười.
Lúc đá đến phút thứ 40, Phác Hữu Thiên lại sút vào một quả, người xem trên khán đài lần nữa hoan hô, thời gian trận đấu chỉ còn không tới năm phút đồng hồ, cho dù đội H có cố gắng sút thêm vào một quả, thì trận đấu này vẫn là Đại học B thắng, trên cả khán đài tiếng thét chói tai đã nổi lên bốn phía.
Cuối cùng trận đấu chấm dứt với tỉ số 3:1, nhiều người xem cuống họng cũng khàn vì hét, không muốn rời khỏi khán đài, mang trận đấu vô cùng đặc sắc này ghi tạc trong lòng.
Mặc kệ những người khác cao hứng bao nhiêu, Vương Thanh chỉ lấy áo vest trong tay mình mặc cho Kiến Vũ, đưa Kiến Vũ lên xe, hành động kia làm cho đám cầu thủ Đại học B vốn là muốn mở tiệc chúc mừng cũng đành đổi đến buổi tối ngày hôm sau.
Hạ Quân cảm khái nhìn theo bóng lưng hai huynh đệ: "Vụ đánh cuộc này, Kiến Vũ thắng."
Phác Hữu Thiên cười cười, không nói tiếp, dù sao sống trong xã hội này, cũng không chỉ có tin tưởng, còn phải có ngươi lừa ta gạt, tính tính toán toán.
Trên xe, Vương Thanh nhìn Kiến Vũ dựa vào đầu vai mình ngủ, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu, kéo người cậu vùi vào l*иg ngực mình.