Thời gian đã dần dần tới gần ngày sinh viên Hàn Quốc đến đại học B tiến hành giao lưu trao đổi. Đã sớm có người của hội học sinh làm các công tác chuẩn bị cho nghi thức đón tiếp, cho nên những người cũng nằm trong hội học sinh như Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân đầu óc dạo này đều loay hoay đến choáng váng, không có thời gian cùng Kiến Vũ tập luyện.
Đều là con nhà có tiền, nhưng Vương nhị thiếu gia trông có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, phần lớn thời gian nhàn rỗi chính là cầm [ Tuyển tập văn học cận đại hiện đại Trung Quốc ] hoặc một số tác phẩm văn học nổi tiếng trong nước và nước ngoài, sách giới thiệu phong thổ,... ngồi ở nơi yên tĩnh, đọc sách.
Vì vậy lúc nghỉ trưa, dưới ánh nắng tươi sáng, vì không sống trong trường nên Kiến Vũ không thể đi ký túc xá nghỉ ngơi, liền mượn hai cuốn sách từ thư viện đi đến chỗ mình trước nay vẫn ngồi. Những nơi khác phần lớn đều có mấy cặp tình nhân ẩn hiện, Vương nhị thiếu gia kiên trì tuân thủ nguyên tắc "không nhìn" mới tìm được một nơi không có các đôi tình nhân để đọc sách, chính là trong rừng cây nhỏ bên cạnh sân bóng.
Trên đường xe chạy của đại học B, một chiếc xe màu đen có rèm che đi qua, cuối cùng dừng lại bên cạnh một một rừng cây, chỉ thấy một thiếu niên tuấn mỹ từ trên xe bước xuống, tóc hơi xoăn cùng áo sơ mi dệt thêu tay tinh xảo, tuy đeo kính mắt màu cà phê, nhưng khóe miệng hơi cười vẫn khiến người ta có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
"Đây là đại học B?" Thiếu niên đẩy kính râm, nhìn thoáng qua tứ phía: "Tầm nhìn thật nhỏ hẹp."
Đi theo xuống xe phía sau hắn, hắc y nam nhân cung kính nói: "Thiếu gia, trường này này là trường đại học nổi danh Trung Quốc, chiếm diện tích rộng lớn, tinh anh hội tụ, hơn nữa vẫn còn giữ lại một chút kiến trúc truyền thống Trung Quốc mấy trăm năm trước, học sinh khắp thế giới có nhiều người rất hâm mộ trường đại học này. Mấy ngày trước tôi đã điều tra qua, phát hiện trường đại học này có rất rất nhiều du học sinh nước ngoài."
"Ngươi thực am hiểu." Thiếu niên không để ý lắm, đi tới rừng cây nhỏ, đối với hắn mà nói, vẻ bên ngoài không tính là cái gì, chỉ có thể nhìn vào chỗ nhỏ sâu bên trong mới có biết được thực lực chân chính của trường học.
Rừng cây nhỏ tựa hồ không có ai, chỉ có một chút ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cây, chiếu xạ những điểm lấm tấm trên mặt đất, cũng có vẻ an bình nói không nên lời. Thiếu niên nhìn vài lần, cũng không cảm thấy nơi đây có cái gì đặc biệt, xoay người định chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng lật sách nhẹ nhàng, nghiêng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang ngồi dưới cây xem một quyển sách dày, nhìn từ bên cạnh, làn da người này trông có vẻ trắng.
Hắn thay đổi hướng đi, thẳng tắp đi về phía thiếu niên đang ngồi dưới cây, cho đến khi hắn đến gần, người này cũng không ngẩng đầu lên, hắn cũng giữ yên lặng tiếp tục nhìn thiếu niên.
Một lúc lâu sau, thiếu niên áo sơ mi trắng rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sắc mặt bình thản nói: "Bạn học, cậu ngăn trở hết ánh sáng của tôi rồi, muốn ngắm cây có thể sang bên cạnh, hai hàng cây này đều giống nhau." Nói rồi, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Thiếu niên nhìn thoáng qua tên sách được in bên phải trang, thì ra là một trong tứ đại tác phẩm nổi tiếng của Trung Quốc – [ Tam Quốc Diễn Nghĩa ], hắn gỡ kính mắt ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên: "Cậu là học sinh của trường này?"
Kiến Vũ nhìn cái người tự dưng lại tiếp cận mình này, nhớ tới quản gia thúc thúc cùng anh trai đều từng nhắc qua là không được nói chuyện với người lạ, nhưng cậu lại không muốn tỏ ra vô lễ đối với người khác, đành phải nhẹ gật đầu, không nói lời nào.
"Xin hỏi... cậu có thể dẫn tôi đi tham quan trường một chút không?" Thiếu niên hơi ngạc nhiên vì phát hiện thiếu niên áo sơ mi trắng này có một đôi mắt rất đẹp, cho nên ngữ khí cũng tốt hơn vài phần.
Kiến Vũ lần nữa ngẩng đầu quan sát thiếu niên, bây giờ những kẻ lừa đảo cũng không thèm dùng chiêu này nữa, nhìn người này tuổi còn trẻ, không hiểu tại sao lại không chịu đi làm chuyện đứng đắn? Lật trang tiếp theo, cậu cúi đầu tiếp tục đọc cái "không thành kế" này của Gia Cát Lượng.
Thấy Kiến Vũ không để ý tới mình, thiếu niên cũng không giận, ngồi xuống bên cạnh cậu: "Tôi tên là Thôi Thuỷ Nguyên, cha tôi là người Hàn Quốc, mẹ là người Trung Quốc, tôi chuẩn bị đến đại học B học tập, có thể nhờ cậu giới thiệu cho tôi một chút về đại học B không?"
Kiến Vũ nheo mắt: "Cậu là người Hàn Quốc?" Vương nhị thiếu gia rất để ý tới cái quốc gia muốn xâm chiếm văn hóa nước mình này.
"Không không, tôi là người Trung Quốc, chỉ là ở Hàn Quốc học tập một thời gian, bây giờ trở về nước." Thôi Thuỷ Nguyên thấy thiếu niên này hình như rất chú ý vấn đề quốc tịch, vội vàng giải thích nói: "Tôi vẫn thích quốc gia của mình."
Khép lại sách trên tay, Kiến Vũ nhẹ gật đầu: "Được rồi, tôi dẫn cậu đi một chút." Không quên quê hương, người này cũng không tệ lắm.
Cách đó không xa, người đàn ông mặc vest đen khóe miệng có chút run rẩy, thiếu gia, cậu nhất định đã quên việc đổi sang quốc tịch Trung Quốc của cậu còn chưa xong, quốc tịch hiện tại của cậu vẫn là Hàn Quốc a.
Thôi Thuỷ Nguyên ấn tượng rất tốt đối với thiếu niên này, không chỉ là dáng vẻ yên tĩnh đọc sách vừa rồi của cậu, còn có phong thái ưu nhã biểu hiện ra trong cử chỉ của cậu, cảm thấy thiếu niên này sinh ra không phải loại tầm thường, một gia đình bình thường không thể nuôi ra được người như vậy, hắn tin tưởng ánh mắt của mình.
"Tôi còn chưa biết tên cậu là gì?" Thôi Thuỷ Nguyên đi theo Kiến Vũ ra rừng cây: "Cậu sẽ không để tôi gọi là cậu là "này" đấy chứ."
"Cậu còn có thể gọi tôi là bạn học." Kiến Vũ lễ phép cười: "Tại quốc gia chúng tôi, cậu còn có thể xưng hô tôi là đồng chí hoặc tiên sinh." Quả nhiên không phải trẻ con được lớn lên ở Trung Quốc, vấn đề lễ phép chính là thiếu khuyết một chút.
Nghĩ đến đồng chí còn có một tầng ý tứ khác, Thôi Thuỷ Nguyên có chút kéo ra khóe miệng: "Tôi là cảm thấy kêu tên thuận tiện hơn, đúng không, bạn học."
"Tôi đã quên cậu bây giờ còn chưa phải bạn học của tôi, cậu chỉ có thể gọi là tôi là tiên sinh." Tuy người này bây giờ trở về nước, bất quá cậu nhớ rõ từng xem qua trong TV, Hán gian, gián điệp rất dễ dàng ẩn trong đám người, tuy bối cảnh này trong TV phần lớn là ở vài thập niên trước. Bất quá trong nhận thức của Vương nhị thiếu gia, từ nước ngoài trở về không nhất định đều là nhân sĩ ái quốc, còn có thể là gián điệp, hơn nữa cũng chẳng phân biệt thời gian giai đoạn.
Đối với thái độ lãnh đạm của Kiến Vũ, Thôi Thuỷ Nguyên phản ứng không lớn, cười cười sau đó tiếp tục nói: "Cho nên tôi mới càng muốn biết rõ tên của cậu."
"Kiến Vũ, cậu lại đi mượn sách?" Du Linh vừa mới đi ra từ khu ký túc xá nữ sinh, nhìn thấy Kiến Vũ cầm sách, cười tủm tỉm hỏi: " Chiều hôm nay các cậu có tập luyện không, tôi cùng Lý Hy lại tới cổ vũ."
Kiến Vũ thấy là bạn cùng lớp của mình, lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Ừm, có thể, lát nữa mới có tiết, cậu đã đi xuống sớm như vậy?"
Thôi Thuỷ Nguyên cuối cùng cũng biết rõ tên người bên cạnh, bất quá thấy thái độ với mình so với khi đối đãi với nữ sinh của người này cũng kém nhiều lắm a? Không phải bởi vì hắn là nam sinh nên kỳ thị hắn đấy chứ.
Sau khi chờ Du Linh đi xa, Kiến Vũ chỉ vào khu nhà lớn bên cạnh: "Đây là khu nhà học A, bên cạnh là khu y học cùng khu ký túc xá, nếu như cậu cảm thấy hứng thú đối với y học có thể đi nhìn xem, nghe nói trong khu nhà này có cung cấp rất nhiều tài liệu cho sinh viên học tập."
"Cả thảo dược?" Thôi Thuỷ Nguyên hỏi.
Kiến Vũ nhìn hắn một cái, chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, cực lực không muốn làm cho người này phát hiện mình có chút khinh bỉ: "Thảo dược tại Trung Quốc chúng tôi không kỳ lạ quý hiếm, tùy ý có thể thấy được, trong lầu này chỉ dùng để đến giải phẫu cùng chế tác tiêu bản."
Thôi Thuỷ Nguyên ho khan một tiếng, hiểu rõ Kiến Vũ nói cái gì, hắn đột nhiên cảm thấy khu nhà này trở nên vô cùng âm trầm khủng bố, trong nội tâm hoảng hốt, thuận miệng nói ra: "Người Trung Quốc cũng không ít a."
Kiến Vũ hí mắt: "Cậu lời này là có ý gì?" Chẳng lẽ trong mắt người này, người sống đều là tư liệu giải phẫu? Vì vậy nhướng mày, người này không phải người Trung Quốc, chắc đã bị đem sang Hàn Quốc biến chủng rồi, còn bị nhiễm cả tính tình tàn bạo của ngoại quốc man di: "Cậu ra nước ngoài rồi sao?"
"Có đôi khi nghỉ phép sẽ tới du lịch." Thôi Thuỷ Nguyên không hiểu chủ đề về khu y học như thế nào lại nhắc đến quốc gia khác, cái này thì có quan hệ gì?
Khó trách sao lại thành cái dạng này, Kiến Vũ hiểu rõ, Trung Quốc cùng lắm chỉ có vài phần tử thích vây xem náo nhiệt, cũng không có khả năng xuất hiện loại người biến chất này.
Thôi Thuỷ Nguyên khóe miệng kéo ra, hắn là xuất hiện ảo giác sao, vì cái gì lại cảm giác thiếu niên gọi Kiến Vũ này ánh mắt nhìn hắn có chút giống như đang nhìn người ngoài hành tinh?
Vì vậy trên đường đi, Kiến Vũ không chỉ giới thiệu các loại kiến trúc trường học, mà thuận tiện còn giảng giải cho Thôi Thuỷ Nguyên nhân tính cùng hòa bình, mỹ đức cùng phẩm cách, chỉ sợ người này từ nay về sau thật sự đến đại học B học, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến các bạn học trong trường. Cậu thật ra nghe nói, có một sinh viên Hàn Quốc đến Mỹ du học, bởi vì thất tình, liền lập tức bắn chết mấy học sinh cùng thầy giáo.
Đại thể đã giới thiệu xong vài khu nhà tương đối gần xung quanh, những chỗ quá xa bởi vì thời gian không đủ, Kiến Vũ không dẫn Thôi Thuỷ Nguyên đi, hai người sau khi tách ra Kiến Vũ liền vội vàng chạy tới phòng học.
Thôi Thuỷ Nguyên nhìn theo bóng lưng Kiến Vũ, nghĩ nghĩ, quyết định đi làm thủ tục nhập học, cái trường học này thoạt nhìn tựa hồ cũng có khá nhiều thú vị.
Vệ sĩ thở dài bất đắc dĩ, thiếu gia nhà mình lại phát huy tật xấu, người khác đối với hắn càng lạnh lùng lãnh đạm, hắn lại càng nhiệt tình, thật không biết loại tật xấu kỳ quái này là ở đâu nuôi thành, vẫn là như vừa rồi người học sinh tính tình ôn hòa kia dễ coi hơn chút ít.
...........................................................
Buổi chiều Vương Thanh vẫn như cũ, dưới con mắt bất đắc dĩ của Thẩm Xương Mân, quang minh chính đại ăn bớt giờ tan tầm, gió mặc gió, mưa mặc mưa duy trì thói quen tốt là canh đúng thời gian đến đón em trai nhà mình tan học.
"Cũng không phải hài tử nhà trẻ, còn muốn người nhà đưa đón." Thẩm Xương Mân oán hận nhìn đống văn kiện trong tay: "Tháng này nhất định phải bảo sếp cho mình thêm tiền thưởng."
Vương Thanh tới bãi bóng thì liền chứng kiến một thiếu niên xấp xỉ tuổi với Kiến Vũ cùng cậu đứng cạnh nhau, nhìn đồng hồ, hẳn là đã luyện tập xong rồi, vì vậy Vương đại ca không chút do dự đi đến bên hai người, lộ ra một nụ cười ôn hòa của Đại ca: "Vũ, về nhà." Liếc qua người đang nói chuyện với em trai nhà mình, tuy bằng tuổi Kiến Vũ, nhưng so sánh ra, vẫn là Kiến Vũ đẹp mắt hơn nhiều.
Kiến Vũ nhẹ gật đầu: "Dạ." Liếc mắt nhìn Thôi Thuỷ Nguyên: "Gặp lại sau."
Thôi Thuỷ Nguyên cười cười: "Đựoc, Vương đồng học, ngày mai gặp."
Vương Thanh liếc nhìn Thôi Thuỷ Nguyên, nhẹ gật đầu với hắn, mang theo kiến Vũ rời đi, nụ cười của người này không có ý tốt, phải để Kiến Vũ cách loại người này xa một chút, ai biết người nọ đối với thằng bé có ý đồ hay không.
Thôi Thuỷ Nguyên cười tủm tỉm nhìn hai người đi xa: "Kiến Vũ sao? Thú vị..."
Vệ sĩ im lặng, thiếu gia, kỳ thật người ta cảm thấy cậu một chút cũng không thú vị a.