Quyển 2 - Chương 4: Trịnh Chân, Đổng Phong và Sử Hàng Viễn (4)
Hành trình hơn nửa giờ, Sử Hàng Viễn cứ thế mà kéo dài thành một giờ, bất quá trên xe chỉ có hai hành khách, một người ngủ thật say, một người tâm thần không yên, chẳng ai có lòng thanh thản mà để ý.
“Trịnh Chân, dậy đi, chúng ta đến rồi.” Sử Hàng Viễn nhẹ nhàng lay lay cậu, giọng nói ôn nhu, Trịnh Chân đang buồn ngủ mơ hồ cũng chẳng nghe được, ngược lại khiến trong lòng Đổng Phong vốn một đường miên man suy nghĩ lại càng nghĩ nhiều hơn.
Ngủ một đường, tinh thần Trịnh Chân đã khá hơn nhiều, chỉ là mới vừa tỉnh ngủ vẫn mang theo bộ dáng buồn ngủ mông lung ngốc ngốc đáng yêu, nhìn mà trong lòng Sử Hàng Viễn một trận hỏa nhiệt. Cậu ta mạnh mẽ áp chế bản thân phải dời tầm mắt, lấy khăn tay ướt trong xe đưa cho Trịnh Chân, “Lau mặt đi, thanh tỉnh một chút.”
Lúc này Trịnh Chân ngược lại rất ngoan ngoãn, cậu mê mang tiếp nhận khăn ướt trong tay Sử Hàng Viên, ngơ ngác mà xoa xoa lên mặt.
Sử Hàng Viễn cười đến vô cùng ôn nhu, chờ Trịnh Chân lau mặt xong, cậu ta lại đưa đến một chai nước khoáng, “Uống chút nước đi.” Tiêu chuẩn bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Trịnh Chân cũng đã tương đối thanh tỉnh, có chút quẫn bách tiếp nhận chai nước, uống hai ngụm rồi hỏi, “Đây là đâu?”
“Lăng mộ Tần Thủy Hoàng, anh không phải là chưa từng tới sao?” Sử Hàng Viễn trả lời.
Trịnh Chân xấu hổ đáp, “Cũng không phải đưa tôi đi chơi, sao cậu không hỏi ý kiến của Đổng Phong.”
“Không sao, khi còn bé tớ đã đến đây, hiện tại đã không còn ấn tượng, lại nói khi đó còn chưa khai thác được như bây giờ.” Đổng Phong cũng không để ý đi chơi chỗ nào, mục đích y đến X thị chính là tới gặp mấy người bạn tốt thời trung học mà thôi.
Sau khi xuống xe, Sử Hàng Viên lôi một cái balo từ cốp sau ra. Trịnh Chân 囧 囧, nhịn không được lại bắt đầu phun trào Sử Hàng Viễn, “Anh bạn nhỏ à, cậu thế này là dự định đi picnic à?”
Sử Hàng Viễn cười nói, “Thầy giáo nhỏ à, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc sau khi đi vào không có nước uống hay sao? Còn có với tính tình sơ suất của anh, không chừng còn đυ.ng chỗ này va chỗ kia, tôi chỉ là thay anh chuẩn bị mà thôi.”
Vẻ mặt Trịnh Chân đỏ lên đầy khả nghi, cậu trừng mắt kháng nghị nói, “Tôi chỉ có một lần đó bị té trầy da, cậu sao vẫn luôn ghi nhớ như vậy chứ?”
“Ai da, tôi đâu có ghi nhớ, tôi chỉ nhớ mà thôi.” Sử Hàng Viễn cười trêu chọc. Trịnh Chân siết tay liền cho cậu ta một quyền, bất quá cũng chẳng có chút lực nào, mà cho dù cậu có dùng mười phần sức lực, đối với một nam sinh lớn lên ở khu cư xá quân đội như Sử Hàng Viễn mà nói cũng chẳng khác gì gãi ngứa.
Đổng Phong nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ nói nói cười cười, chung quy vẫn cảm thấy bản thân tựa hồ đã hiểu ra được gì đó.
Ba người mua vé, Sử Hàng Viễn còn cố ý mời một hướng dẫn viên du lịch. Cô bé tuổi không lớn lắm, lớn lên hồn nhiên như nước trong veo, lại rất thông minh, chỉ là phơi nắng lâu, làn da có chút thiên hướng thành màu tiểu mạch, còn chẳng bằng Trịnh Chân cả ngày ở trong nhà trắng nõn nà.
Cô bé hướng dẫn viên nhận lời Sử Hàng Viễn, nhưng lại ra sức quấn lấy Đổng Phong, bla bla bla nói không ngừng. Sử Hàng Viễn đi ở phía sau không tiếng động cười cười, có chút âm trầm, bất quá không ai nhìn thấy.
Đổng Phong chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, phía sau lưng lạnh đến đánh cái rùng mình.
Trịnh Chân cũng rùng mình một cái, trong lòng nói, cái chỗ quái quỷ này thật lạnh.
Sử Hàng Viễn vốn một lòng đặt ở trên người Trịnh Chân nhìn thấy, bật người hỏi, “Lạnh sao?”
“Tàm tạm, có lẽ tại vừa rồi có gió.”
Trịnh Chân là một ngươi chuyên về Khoa học tự nhiên, lên đại học cũng chọn chuyên ngành là toán học, căn bản không có hứng thú nghe cái gì văn hóa lịch sử, dọc đường đi chỗ nào xem cái gì, cũng y như đi dạo phố, còn nói với Sử Hàng Viễn rằng, “Cũng không biết Tiểu Tây có tới đây chưa, chỗ này thực hợp với loại người thích chơi với xương cốt người chết như cậu ấy.”
Sử Hàng Viễn cười nói, “Ở đây làm gì có thi thể để anh ta giải phẩu, chẳng lẽ bảo anh ta mổ một hai cái tượng binh mã này mà nghiên cứu ngũ tạng lục phủ bên trong một chút hay sao?”
Trịnh Chân hừ hừ hai tiếng, tiếp tục đi dạo. Đi một lát bỗng nhiên cậu dừng lại, lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, post lên Weibo.
[@Pháp y cũng là bác sĩ: Nơi này có rất nhiều người chết, bất quá toàn là tượng đất thôi.]
‘Pháp y cũng là bác sĩ’ là Weibo của Mộ Tây, bất quá hiện tại cậu đang vội vàng ngọt ngào với Triều Liệp không có thời gian xem Weibo, Trịnh Chân cũng không trông cậy Mộ Tây sẽ phản hồi mình.
Một vòng đi dạo xong, Đổng Phong cơ hồ cũng bị ép buộc nghe giải thích một đường, y có một bụng nghi hoặc muốn hỏi Trịnh Chân, nhưng mà ngại với cô bé hướng dẫn viên nhiệt tình như vậy, y đối với các cô bé cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa Sử Hàng Viễn cũng không rời Trịnh Chân quá năm bước, y phải hỏi như thế nào!
Đổng Phong cảm thấy bản thân đến X thị là một quyết định sai lầm! Triều Liệp dẫn Mộ Tây chạy mất, Trịnh Chân lại ở trước mặt mình cùng một tên nam sinh bày trò ái muội, không ngờ chỉ còn một mình y cô đơn như vậy, đám các người đều đang phơi nắng ngọt ngào tú ân ái đúng không?!
Vì thế bốn ngày kế tiếp, Đổng Phong chỉ có thể giống như một cái đèn cao áp công suất thật lớn, giữa ánh sáng chói lọi của Trịnh Chân và Sử Hàng Viễn mà tỏa ra ánh sáng của bản thân. Mà Sử Hàng Viễn đối với Trịnh Chân cẩn thận chiếu cố, cũng không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh của Đổng Phong, đâm đau mắt y. Y chợt phát hiện, cái người luôn luôn đi theo bên cạnh mình mấy năm trung học kia, tại thời điểm y không hay biết, đã trở thành trung tâm, trở thành cái trục xoay trong thế giới của người khác.
Ngày thứ năm Đổng Phong ở X thị, y đặt được vé máy bay trở về, không biết nên thở ra hay là hung hăng hít vào một hơi.
Đứng ở cửa soát vé, Đổng Phong nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy cánh tay Sử Hàng Viễn thân mật đặt trên vai Trịnh Chân, cười hì hì không biết đang nói cái gì, Trịnh Chân trở mình xem thường nói một câu, Sử Hàng Viễn có chút bĩ khí mà tươi cười, tựa hồ là đang lấy lòng Trịnh Chân?
Thấy một màn như vậy, Đổng Phong bối rối quay đầu đi, bản thân y cũng không biết vì sao mình không dám nhìn tiếp, bởi vì xấu hổ sao? Hay bởi vì quá chói mắt? Không, y biết trong lòng mình có một thanh âm đang nói cho y biết, ánh mắt người kia không bao giờ nhìn về mình nữa. Bọn họ đều, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Trong nháy mắt Đổng Phong quay đầu lại nhìn Trịnh Chân cũng không nhìn thấy, cậu đang bị cái tên vô lại Sử Hàng Viễn này dây dưa đòi phần thưởng.
“Thầy giáo nhỏ à, tôi hoàn thành nhiệm vụ không tồi chứ?”
Ở trước mặt Trịnh Chân, Sử Hàng Viễn tựa hồ luôn là một đại nam sinh có chút bĩ khí, cậu ta ngẫu nhiên sẽ độc mồm độc miệng, cơ hồ luôn tranh cãi với Trịnh Chân, vĩnh viễn đều dùng phương thức của mình chiếu cố Trịnh Chân.
Trịnh Chân trở mình xem thường nói, “Tàm tạm.”
“Có thưởng gì không?”
Sử Hàng Viễn cười có chút lấy lòng, còn thiếu chút nữa khiến cho da gà da vịt của Trịnh Chân rụng đầy đất, cậu chà chà cánh tay nói, “Cậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn hỏi tôi có thưởng gì không sao? Chút đồ của tôi cậu để vào mắt sao?”
Dạy kèm cho Sử Hàng Viễn một năm, Trịnh Chân ít nhiều cũng rõ ràng bối cảnh gia đình của Sử Hàng Viễn, ít nhất mỗi lần cậu đến cái khu cư xá quân đội có cảnh vệ dùng súng gác cửa kia đều sẽ cảm thấy rất thấp thỏm.
Nếu nói Mộ Tây là tiểu vương tử trong một tòa thành hoa lệ, Triều Liệp là thái tử gia của đế quốc thương nghiệp khổng lồ, Lý Triết là quý công tử nhà quan chức, Đổng Phong là tiểu thiếu gia nhà giàu, như vậy Sử Hàng Viễn chính là con trai cưng của tướng quân nắm giữ thiên binh vạn mã, mà Trịnh Chân, nhiều nhất chỉ là một thằng nhóc con của phó thường dân mà thôi.
Luận gia thế bối cảnh, Trịnh Chân so ra kém xa bất cứ bạn bè trung học nào. Luận diện mạo, cậu không đáng yêu nhu thuận như Mộ Tây, không đẹp trai tà mị như Triều Liệp, không tao nhã như Lý Triết, không cương trực ngay thẳng như Đổng Phong, không dương quang suất khí như Sử Hàng Viễn. Cậu chỉ là một người diện mạo bình thường, vóc dáng phổ thông, cái gì cũng nhìn không ra là một sinh viên năm hai, còn chưa kể, sau khi tốt nghiệp còn phải đối mặt với khốn cảnh thất nghiệp.
Bọn họ, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ở cùng một tầng lớp, Trịnh Chân, cho tới bây giờ cũng chưa từng biết cái gì gọi là xã hội thượng lưu. Cho nên, đến hôm nay Trịnh Chân cũng không cho rằng Sử Hàng Viễn có thể để ý đến mình cái gì, đây cũng không phải là cậu tự coi nhẹ bản thân.
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Sử Hàng Viễn cợt nhả nói, “Vậy đáp ứng với tôi một việc là được rồi.”
“Chuyện gì?” Trịnh Chân hỏi. Cậu biết Sử Hàng Viễn đối với mình rất tốt, chỉ là cậu không tin Sử Hàng Viễn thích mình, cậu tự ti.
“Ừm, hiện tại chưa nghĩ ra, đợi nghĩ ra rồi nói sau.” Sử Hàng Viễn không định nhân cơ hội này thổ lộ gì đó, bởi vì Trịnh Chân còn chưa chết tâm, lưới của cậu ta không cần vội vã thu về, cậu ta cười nói, “Yên tâm, không phải là chuyện gì quá khó khăn đâu, tôi có khi nào thì làm khó anh chứ?”
Sử Hàng Viễn biết phải yên lặng mà giăng lưới, yên lặng mà khiến Trịnh Chân càng ngày càng ỷ lại mình, cậu ta sẽ không bức bách Trịnh Chân, như vậy sẽ chỉ làm Trịnh Chân xa cách mình hơn. Cho tới bây giờ, cậu ta đều là người tâm tư kín đáo, cậu ta đã nói, cậu ta luôn luôn am hiểu thuật công tâm.
Vì thế Trịnh Chân gật gật đầu đáp ứng, Sử Hàng Viễn cười đến vô cùng sung sướиɠ, “Vậy giờ chúng ta trở về đi, về đến trung tâm thành phố cũng khoảng 5h30, vừa lúc đi ăn cơm.”
“Được.”
Trên đường trở về thành phố, Trịnh Chân lại ngủ gật. Sử Hàng Viễn nhìn người bên cạnh ngủ đến an ổn trầm tĩnh, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thực bình tĩnh, thực ấm áp.