Chương 6

“Cải mệnh.”

“Mỗi người ai ai cũng đều muốn thay đổi vận mệnh nhưng mỗi người bọn họ đều phải nhận mệnh.”

“Tranh giành mới có một tia hy vọng, không tranh giành thì như con rối gỗ để mặc người ta tùy ý giật dây điều khiển.”

“Thôi được rồi, con cứ trở về đi, có thể học được bao nhiêu là do bản lĩnh của con.”

Tôn Dung rời đi, Bồ Đề Tổ Sư thở dài: “Là phúc không phải họa, là họa tránh không được.”

Thời gian sáu năm trôi qua trong nháy mắt, Tôn Dung đã học được cầu thần bói toán, ngồi thiền tu tâm, xem tướng đoán mệnh mà Tôn Ngộ Không thì càng thêm chuyên tâm tu luyện, không kêu ngạo không nóng vội, Tổ Sư dạy gì hắn đều nghiêm túc học tập.

[sáu năm đã trôi qua, tôi cũng thường nhắc nhở Ngộ Không, nếu Tổ Sư dạy nó thứ gì, không cần phải chọn lựa, nhất định phải học hết, nhất là những thứ có tính tấn công, đây mới là thứ quan trọng để thay đổi vận mệnh.]

Ngày này, Bồ Đề Tổ Su gọi lại: “Ngộ Không, con ở lại đây.”

Tôn Ngộ Không ngồi ngay ngắn ở trên đệm đối diện với thầy mình: “Sư phụ.”

“Ngộ Không, con đã vào đây đã sáu năm rồi, hôm nay sư phụ muốn dạy con một ít thuật trường sinh, ở đây ta có Địa Sát Thất Nhị biến, Thiên Cương Tam Lục Biến, con muốn học cái nào?”

“Đệ tử muốn học tất cả.” Tôn Ngộ Không sau khi suy nghĩ một chút liền nói ra.

“Cái con khỉ này thật đúng là tham lam.” Tuy nói thế nhưng Bồ Đề Tổ Sư vẫn đem Địa Sát Thất Nhị biến, Thiên Cương Tam Lục Biến dạy hết cho Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ không sau khi lĩnh ngộ hai môn thuật pháp xong không khỏi kinh ngạc nói: “Sư phụ, đây là chu thiên 108 biến sao, hai nó vốn là một thể thuật.”

“Con khỉ này đúng là thông minh, hôm nay chi đến đây, con trở về lĩnh ngộ tốt Chu Thiên Biến Hóa thuật này đi, canh ba ngày mai đến phòng ta, ta sẽ dạy con thứ khác.”

Trở về lại phòng, vẻ mặt Tôn Ngộ Không vẫn không thay đổi, hoàn toàn không nhìn ra việc anh đã học xong 108 phép biến hóa.

“Ngộ Không, hôm nay sư phụ dạy con Cân Đẩu Vân, và nhảy xa vạn dặm.”

“Sư phụ, cái Cân Đẩu Vân này có thể chạy thoát khỏi Lòng Bàn Tay Phật Quốc của phương tây không?”

Anh từng nghe được suy nghĩ của chị mình là trong tương lại chính anh sẽ giao đấu với như lại phật tổ, mà nội dung giao đấu là anh có thể thoát khỏi Lòng Bàn Tay Phật Quốc hay không.

“Cái con khỉ nhà ngươi đúng là tham lam, sư phụ có một Thuấn Gian Di Động, chỉ cần con đủ mạnh, suy nghĩ trong đầu một cái liền đi được vạn dặm đều không thành vấn đề, chứ đừng nói là thoát khỏi Lòng Bàn Tay Phật Quốc, thứ đó cắn bản không đáng nhắc tới.”

Tôn Ngộ không chỉ mất một canh giờ đã học xong Thuấn Gian Di Động và Cân Đẩu Vân là có thể thấy tài năng của anh đáng sợ nhường nào.

“Con khỉ, con còn muốn học thứ khác nữa hay không?”