“Có thể nhìn thấy ta, trong tam giới không có mười người, tuy rằng Bồ Đề Tổ Sư là một trong số đó nhưng ông ta sẽ không vạch trần chị.”
[em trai muốn bái sư học nghệ chính là một trong diễn biến có trong kiếp nạn Tây Du, Nữ Oa nương nương truyền cho tôi tạo hóa thuật không phù hợp với đứa em trai này, nếu mặc kệ để cho nó đi một mình, cuối cùng chỉ học được có 72 địa sát biến, Cân Đẩu Vân, đai phẩm tiên quyết, mấy thuật đó căn bản không có cái nào có tính tấn công cả, tôi cần thiết phải đi.]
Tồn Ngộ Không trong lòng cảm động, anh đã từng nhiều lần muốn nói cho chị mình hay là chính anh có thể nghe thấy suy nghĩ của chị minh, nhưng ngặt nỗi là mỗi lần lời nói bên miệng tính thốt ra liền không thể nói được.
Tôn Dung biết rằng là chỉ cần em trai mình rời khỏi Hoa Quả Sơn một cái là mọi hành động của anh đều sẽ bị người khác theo dõi, cho nên cũng không có tính toán ra tay giúp nó, để tránh việc mình bị bại lộ, cô chỉ dùng tạo hóa thuật đem chính mình biến thành một món trang sức trên đầu Tôn Ngộ Không.
Mấy tháng sau, anh liền đi tới dưới chân núi Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tôn Dung cũng biến lại hình dạng vốn có, việc cô có mặt ở đây căn bản không thể nào che dấu được Bồ Đề Tổ Sư.
Hai người trèo lên trên đỉnh núi, cửa đá bỗng nhiên mở ra, bên trong có một đạo đồng đi ra: “Hai người có duyên, sư phụ đã chờ lâu.”
[Hể? Theo cốt truyện vốn có là bị đạo đồng này gây khó dẽ, sao mà bây giờ lại cung kính thế này,]
Không kịp nghĩ nhiều, hai người bay thẳng đến bên trong, rất nhanh liền tới chỗ Bồ Đề Tổ Sư giảng kinh, nơi này có không ít người đang ngồi xếp bằng, có Ngưu Ma Vương thời còn trẻ, Thiết Phiến công chúa, và mấy gương mặt khác chưa từng thấy qua.
“Hai người các người đến Linh Đài Phương Thốn Sơn của ta là vì chuyện gì?”
“Đệ tử Tôn Dung nghe nói Linh Đài Phương Thốn Sơn là nơi thần tiên ở, cho nên mang theo em trai mình là Tôn Ngộ Không tới đây bái sư học nghệ, xin Tổ Sư chấp nhận chúng con.”
“Linh Khí bẩm sinh chưa bòn rút, hai người các người thật là hiểu rõ lời nói này quan trọng thế nào không, cũng thế, có thể đi tới Linh Đài Phương Thốn Sơn này là duyên phận dẫn dắt, từ này về sau hai người các ngươi liền ở chỗ này quét dọn vệ sinh trước đi.”
“Đệ tử đa tạ Tổ Sư, Ngộ Không, còn không mau chạy nhanh tới đây cảm ơn Tổ Sư.”
“Ngộ Không cảm tạ Tổ Sư.”
Bồ Đề Tổ Sư vuốt chòm râu, vẻ mặt vô cùng vừa lòng hiện rõ trên khuôn mặt, ông đi về phía trước nhìn Tôn Dung càng nhiều chứ không dừng lại ở một cái liếc mắt.
Rạng sáng ngày đó, Tôn Dung đi tới phòng của Bồ Đề Tổ Sư: “Đệ tử Tôn Dung bái kiến Tổ Sư.”
“Ngươi đúng là một cô bé thông minh, ta chỉ liếc mắt xem con một liền hiểu ý đồ của ta, tới đây, nói đi, tới Linh Đài Phương Thốn Sơn là vì chuyện gì?”