Chương 4

Đêm hôm đó, sau khi Tôn Ngộ Không tách khỏi đàn khỉ liền nhẹ giọng gọi: “Chị ơi.”

Tôn Dung thu hồi thuật ẩn thân, dáng vẻ của cô làm cho Tôn Ngộ Không kinh sợ: “Chị, chị sinh ra sao mà không giống em?”

“Ngộ Không, hai chúng ta vốn là tiên thai mà, chỉ là ngoại hình thôi, không cần quá để ý.”

“Chị, chị mau đi theo em, sau cái thác nước này có một cái hang động, hồi sáng em chưa có nói ra là vì sợ nhiều kẻ biết tới.”

[đứa em trai trung thật của tôi đâu rồi, sao mà nó đột nhiên lại bụng dạ khó đoán thế a, mà thôi có chút thế thì sau này đỡ bị thiệt thòi lớn.]

Hai người một trước một sau nhảy vào phía sau thác nước, chỉ thấy trước mắt là một tòa Thiết Bản Kiều, bên trong nó có bàn đá, giường đá, nồi đất, chén đất và các loại dụng cụ khác, ngoài ra nơi đó còn có vài cây cỏ nữa, nơi chính giữa có một tảng đá lớn có khắc chữ: “Vùng đất tốt lành của Hoa Quả Sơn, động Thủy Liêm Động.”

“Chị, chị mau xem nơi này thế nào? Nơi này sau này chính là nhà của chúng ta.”

Tôn Dung liếc mát một cái liền biết nơi đây là nơi thích hợp cho hai chị em tu luyện, đúng là một hang động tốt lành do trời đất ban khiến cô vô cùng yêu thích nó.

“Tốt, sau này Thủy Liêm Động sẽ là nhà của chúng ta.”

Tục ngữ có câu, trong núi không năm tháng, trong hang không ngày đêm, hai chị em cô cũng không biết đã tu luyện đã bao nhiêu năm, căn nguyên của Tôn Ngộ Không chưa từng tiết lộ cho ai khác mà lại có thể tự tu luyện ra đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, hai tròng mắt lúc mở lúc khép mở liền có thể gây ra phong vân biến sắc.

Mà mấy bản lĩnh khác lại không có tiến bộ gì là bởi không có phương pháp tu luyện đàng hoàng, mà chính bản thân Tôn Dung đã đem tạo hóa thuật truyền thừa trong đầu tu luyện tới tầng cảnh giới thứ hai.

[chẳng lẻ cần phải tới tam tinh học hỏi? Xem ra muốn thay đổi vận mệnh của đứa em trai này đúng là không dễ dàng gì.]

Hôm nay, Tôn Ngộ Không đang chơi đùa cùng với đàn khỉ, cái con khỉ già kia đột nhiên mở miệng: “Đại Vương, gần đây yêu ma hoành hành, người có từng nghĩ đến chuyện đi học một ít bản lĩnh về chưa?”

“Hửm? Ngươi hãy nói lại xem? Mấy năm nay ta nhìn thấy không ít khỉ già đều sinh lão bệnh tử, ta lo lắng một ngày nào đó chính ta cũng thế, chỉ là bất hạnh thay ta không có cách nào cả?”

“Nghe nói ở Tây Ngu Hạ Châu có một ngọn núi tên gọi là Linh Đài Phương Thốn Sơn, trên đó có một thần tiên gọi là Bồ Đề Tổ Sư, chỉ cần tìm được Linh Đài Phương Thốn Sơn là có thể học tập pháp thuật, đến lúc đó đại vương liền có thể trường sinh bất tử.”

“Lời này là thật?”

“Thật sự.” Tên khỉ già vô cùng chắc chắn với lời nói của mình.

Trở lại Thủy Liêm Động, anh nói với Tôn Dung về suy nghĩ của chính mình, anh muốn đi Linh Đài Phương Thốn Sơn học tập pháp thuật.

Tôn Dung tự nhiên đồng ý: “Tốt, chị đi cùng em.”

“Chính là, chị ơi, chị không phải từng nói là không thể để cho người khác phát hiện ra mình sao?” Anh có chút lo lắng.