“Đại Vương, có một ông già râu trắng tới đây muốn gặp mặt ngài.”
Theo tiếng nói của con khỉ già, Tôn Ngộ Không và Tôn Dung đồng thời xuất hiện ở bên ngoài hang động.
[Thái Bạch Kim Tinh, nghe đồn Thái Bạch là nữ hơn nữa còn là sát tinh, không biết cái này là thật hay giả nữa? Nhưng nữa năm qua, mình đã khuyên Tôn Ngộ Không tập trung vào việc tu luyện khiến nó không có cơ hội qua lại với mấy Yêu Vương kia.]
[Lần này Thái Bạch tới nơi này là để mời em mình lên Thiên Đình làm quan. Bật Mã Ôn là một chức quan tốt nhưng theo cốt truyện, đáng tiếc con khỉ nhà mình đã bị lừa thảm hại.]
“Mỹ Hầu Vương, nhà ngươi là do trời đất thai nghén mà sinh ra đời, vốn đã phi phàm. Bây giờ Thiên Đình có ý muốn mời nhà ngươi lên đó làm quan, không biết ý ngươi thế nào.”
“Lão thần tiên, Thiên Đình tôi chưa từng đặt chân đến, bên đó muốn để tôi làm quan? Làm quan cũng tốt, có điều tôi đây chỉ có yêu cầu nhỏ là hy vọng sư tỷ của tôi đây có thể dẫn đi theo cùng.”
“Ha ha, chuyện này là chuyện nhỏ, lão già ta sẽ thay Ngọc Hoàng đồng ý, chúng ta hiện tại liền đi ngay bây giờ.”
Nhìn Thái Bạch Kim Tinh bay rất châm, anh liền nhíu mày: “Lão già, ông bay chậm quá đấy, để tôi đây mang ông đi luôn cho nhanh.”
Chỉ mới định nắm lấy tay ông ấy, ông già này trong nháy mắt liền né đi, Tôn Dung suy nghĩ gì đó liền nói: “Sư đệ, không bằng hai ta bay chậm chút, sẵn tiện ngắm xem cảnh đẹp mọi nơi.”
Đi tới cổng Nam Thiên Môn, hai chị em chúng tôi giống như bà ngoại Lưu bước vào nhà vị quan viên nào đó. Nhìn thấy hai cái lỗ trên cột trụ Nam Thiên Môn, Tôn Ngộ Không có chút tò mò nhìn thẳng vào hai cái lỗ thủng đó: “Sao lại có hai cái lỗ này ở đây.”
Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Năm đó nhà ngươi vừa mới ra đời, từ hai mắt bắn ra hai tia sáng xuyên thủng cột trụ tiên này rồi đâm thẳng lên 33 tầng trời.”
Hai người đi theo Thai Bạch Kim Tinh tới Linh Tiêu Bảo Điện, Thái Bạch Kim Tinh chạy nhanh quỳ xuống trước mặt Ngọc Hoàng bẩm báo: “Bẩm báo bệ hạ, thần đã đưa tiên thai đến.”
“Một người một khỉ, ai mới là tiên thai?”
Tôn Ngộ Không vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tiểu tử Tôn Ngộ Không xin ra mắt Ngọc Hoàng, người này sư tỷ của tôi, cô ấy tên là Tôn Dung.”
Ngọc Hoàng cười vừa lòng: “Cái con khỉ nhà ngươi thế nhưng lại rất hiểu lễ phép.”
Các vị thần tiên ở đây sôi nổi phụ họa theo: “Bệ hạ anh minh.”
Sau đó Ngọc Hoàng hỏi: “Võ Khúc Tinh Quân, Thiên Đình hiện tại còn thiếu chức vụ gì không?”
Vũ Khúc Tinh Quân đứng ra trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, hiện tại chỉ còn nơi Ngự Mã Giám chuyên trông coi ngựa thiếu một người quản lý.”
Ngọc Hoàng nói: “Vậy phong cho Tôn Ngộ Không làm ‘Bật Mã Ôn’ đi, con khỉ kia, nhà ngươi có bằng lòng hay không?”
“Nguyện ý nguyện ý.” Tôn Ngộ Không vội vàng dập đầu đáp lại, vẻ vội vàng của anh khiến cho chúng tiên cười nhạo anh là đồ nhà quê chưa hiểu chuyện đời.
“Bệ hạ, tiểu tử còn có một cái thỉnh cầu, xin bệ hạ ân chuẩn.”
“Ngươi cứ nói đi.”
“Tiểu tử muốn để cho sư tỷ cùng tiến vào nơi Ngự Mã Giam trông coi ngựa cùng.”
“Chuẩn tấu.”