Chương 12

Cuối cùng ông ta đành phải viết thêm một câu lên đó.

Tôn Dung mắt thấy mọi thứ đã đâu vào đó liền thúc giục Ngộ Không: “Sư đệ nhận lấy Như Ý Kim Cô Bổng này mau lên rồi chúng ta về nhà thôi.”

Vào lúc Tôn Ngộ Không chạm tay tới Như Ý Kim Cô Bổng, nó chớp mắt liền biến thành một cái nhỏ như cây tăm, tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện là nó được cất giấu ở trong tai.

“Cảm tạ đạo hữu, cảm tạ Long Vương đã tặng bảo vật.”

Sau khi hai chị em chúng tôi cảm tạ xong, Tôn Ngộ Không tiếp tục kéo Tôn Dung lên Cân Đẩu Vân rời đi trong chớp mắt.

Hai người chúng tôi rời đi Long Vương mới thay đổi sắc mặt: “Quan Âm Bồ Tát, lúc trước bà không có nói như vậy, tổn thất của Long Cung chúng tôi, bà định bồi thường như thế nào?”

“Trong Ngọc Tịnh bình của tôi còn 50 giọt Dương Chi Cam Lộ tặng cho ông thấy thế nào?”

“Cái này cũng đủ bồi thường tổn thất của ta rồi, chỉ là lúc trước các người bảo tôi lên Thiên Đình cáo trạng, bây giờ ta có nên đi hay không?”

“Ông cứ yên tâm ở lại biển Đông của ông đi.”

Nhìn Quan Âm Bồ Tát rời đi, Long Vương cười toe tóe: “Hô hô hô, lãi to rồi, biển Đông của ông đây cuối cùng cũng được yên ổn.

Quan Âm Bồ Tát trở về lại Linh Sơn báo cáo lại với Phật Tổ, Phật Tổ liền nói: “Liền trực tiếp để Ngọc Đế tìm người đến chiêu mộ cái con khỉ này đi.”

Ngay khi Ngọc Hoàng Đại Đế nghe thấy tin tức liền cau mày hỏi: “Chư vị tiên gia ở đây có ai nguyện ý đi Hoa Quả Sơn một chuyến? Đi tới đó chiêu mộ cái con khỉ đó về.”

Trở về lại Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không thử cầm Như Ý Kim Cô Bổng trên tay yêu thích không buông nhưng chưa kịp sờ mó cho đã bị Tôn Dung lấy đi.

[Cây Như Ý Kim Cô Bổng này không biết có cái gì đặc biệt mà tại sao lại nhất định phải tặng cho em trai, không được mình phải dùng tạo hóa chi khí ngâm ủ một thời gian, dù là thủ đoạn thông thiên cũng sẽ bị tạo hóa chi khí xóa bỏ, hy vọng là mình đã nghĩ quá nhiều.]

[Mình nhớ rõ tối nay có còn một màn sửa đổi rồi xé nát sổ sinh tử, tuyệt đối không thể để em trai làm chuyện đó, mình nhớ màn này đã thả ra vô số cô hồn dã quỷ khiến cho dân chung lầm than.]

Lúc này Tôn Ngộ Không cũng không phải là đứa ngốc, cảm thấy cả thế giới đều có ý đồ xấu với mình, may mắn là có một người chị gái chu đáo luôn yêu thương lo lắng mọi thứ cho mình, mọi chuyện nên suy xét làm thế nào, Sổ Sinh Tử? Diêm Vương?

“Em trai, nếu đem nay Hắc Bạch Vô Thường tới câu dẫn hồn phách em đi, em đừng phản khán, cứ đi theo bọn họ đi xuống địa phủ, bọn họ bảo em làm gì thì em cứ làm cái đó, tuyệt đối đừng xé sổ sinh tử biết chưa?”

Tôn Ngộ Không gật đầu, biết đại khái tại sao chị gái mình lại nói như vậy, bởi vì người sốt ruột chắc chắn không phải là mình.