Chương 1

Ở Đông Thắng Thần Châu có một đất nước gần biển, tại nơi đó có một ngọn núi gọi là Hoa Quả Sơn, nơi đây phong cảnh vô cùng đẹp, cỏ cây xanh tươi.

Trên đỉnh núi có một tảng đá hấp thu linh khí trời đất sinh ra hai sinh mạng .

Tôn Dung mở mắt ra nhìn con khỉ phát sáng ở trước mặt kia sợ tới mức thiếu chút nữa chết ngất lần nữa, giọng cô sợ hãi phát ra: “Cái con khỉ này từ đâu ra?”

Con khỉ phát ra ánh sáng đang ở trước mặt mở đôi mắt ra, vẻ mặt nó mơ màng nhìn xung quanh, nó bò tới gần cô, tiếc là bên trong tảng đó này không đủ rộng để di chuyển qua lại, cuối cùng con khỉ đó chỉ nhút nhát sợ sệt cất giọng: “Chị, chị ơi.”

Cùng với giọng con khỉ cất lên, trong đầu Tôn Dung cũng xuất hiện đoạn kí ức từ Nữ Oa, giờ phút này cô không ngừng kêu gào trong lòng.

[Trời à, ta thế mà xuyên không đến thế giới tây du kí, hơn nữa còn trở thành song sinh với Tôn Ngộ Không nữa chứ.]

[Không đúng, nó vừa mới gọi ta là chị gái? Làm chị gái Tôn Ngộ Không ta có thể làm được à? Nói thế thôi chứ nếu như mấy đám trên trời kia biết đến ta có phải sẽ loại bỏ ta hay không? Còn chưa sống đã phải kết thúc luôn à? Không được, ta nhất định không cho đám người đó biết đến ta.]

“Chị ơi.”

Con khỉ kia thấy cô không để ý tới nó thì lại nhút nhát sợ sệt gọi lại một tiếng, nó hy vọng có thể nhận lại câu trả lời từ Tôn Dung.

Tôn Dung lúc này mới giật mình, cô nhìn con khỉ đáng yêu đến chết kia đáp: “Em sau này gọi là Tôn Ngộ Không đi, em trai.”

“Tôn, Tôn, Ngộ, Ngộ Không.” Con khỉ vui vẻ cười nói lại tên của chính mình.

Nhìn vẻ mặt đầy vui vẻ của con khỉ kia, cô hoàn toàn không thể nào nhìn ra tới hình ảnh Tề Thiên Đại Thánh quậy tung khắp cả Thiên Cung.

[Kiếp trước ta là một đứa mồ côi, một người ăn no là cả nhà không đói bụng, đời này ta có thêm một đứa em trai. Không được, tuyệt đối không thể để nó đi vào vết xe đổ ở thế giới tây du kí, chỉ cần ta đủ mạnh là có thể bảo vệ đứa em trai này.]

Chỉ là không đợi cô suy nghĩ tiếp thì nghe được một giọng nói phát ra từ bên ngoài tảng đá.

[Tính đi tính lại, thêm ba năm nữa, cái con khỉ này sẽ ra đời, trong lúc này không thể xuất hiện bất cứ sai sót nào.]

Tôn Dung vội vàng nín thở che giấu sự hiện diện của chính mình, cô để cho cơ thể mình hòa làm một với Bổ Thiên Thạch này, làm thế để không một ai có thể nhận ra việc cô đang ở đây.