Chương 36: Xui xẻo

Chuyện Lâm Tuệ Tâm xảy ra tai nạn đã lên thời sự. Vốn dĩ cũng không đến mức lên tin tức như vậy, chỉ là một phạm vi nhỏ thôi nhưng ai ngờ đó là tai nạn liên hoàn, ba chiếc xe cùng đâm sầm vào nhau.

Lúc Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy tin tức trên weibo, cô vẫn còn cảm khái. Vừa đọc là biết ngay Lâm Tuệ Tâm không để lời nói của cô ở trong lòng, nếu không thì đâu có xảy tra tình huống nghiêm trọng như vậy.

Cũng không biết gãy xương có nặng không.

...

(Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên truyenhdt.com alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)

Trong bệnh viện.

Lâm Tuệ Tâm bị một đám người làm ồn nhức hết cả đầu, "Mọi người dừng lại đi, tôi chỉ là gãy xương, cũng không xảy ra chuyện gì lớn, về công ty đi."

Mọi người lên tiếng vài câu rồi rời đi hết.

Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại, Lâm Tuệ Tâm nhìn chằm chằm cái chân bị bó bột đang treo lơ lửng của mình, khiến cô nhớ về chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu.

Cô tránh chiếc xe ba bánh nhưng lại đυ.ng phải chiếc xe ở làn bên kia, ban đầu chỉ có hơi đau chân thôi, nhưng sau đó lại có một chiếc xe đυ.ng vào đuôi xe của cô khiến cho xương chân bị gãy.

Nếu cảnh sát giao thông và xe cứu thương không tới kịp lúc thì có khi gãy xương còn nặng hơn bây giờ.

Nghĩ đến hình ảnh đó, sắc mặt Lâm Tuệ Tâm trắng bệt.

Bởi vì chuyện mở họp ở công ty nên cô quên luôn những lời Thẩm Nguyên Gia nói với cô, nhưng có nhớ thì hôm nay cô cũng không thể không ra cửa, cuộc họp còn nhiều nghi vấn, không có chuyện bỏ dỡ. Nhưng không ngờ tai nạn lại xảy ra trên người mình thật.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Lâm Hải được thư ký dìu đi tới, ngồi xuống cạnh giường, nhìn đứa con gái thê thảm của mình, "Ba nói con hôm nay đừng ra đường mà không chịu nghe."

"Ba, sao con có thể bỏ cuộc họp được chứ." Lâm Tuệ Tâm cười khổ.

Lâm Hải hừ một tiếng, "Nhìn con bây giờ so với việc bỏ hội nghị thì có gì khác nhau không?"

Lời này khiến Lâm Tuệ Tâm không thể phản bác.

Bây giờ mình không thể tham gia cuộc họp đã đành, chân còn bị gãy xương, mấy tuần tới đây đều phải nằm trên giường không thể vận động.

Lâm Hải lại hỏi, "Cô gái kia còn nói gì nữa không?"

Lâm Tuệ Tâm lắc đầu, "Cô ấy chỉ nói con gần đây bị xui xẻo quấn thân, nói con hai ngày này đừng đi ra ngoài, sẽ bị tai nạn gãy xương. Cũng không nói thêm gì nữa."

"Ồ, là không nói hay không muốn nói?" Lâm Hải hỏi lại.

Lâm Tuệ Tâm không biết nên nói như thế nào, ngẫm lại thì câu hỏi của ba cũng rất có khả năng, với thái độ của cô lúc đó thì cho dù có xảy ra thêm chuyện gì nữa Thẩm Nguyên Gia cũng không muốn nói cho cô biết.

Lâm Hải nhìn cô, "Sau khi xuất viện thì đến thăm hỏi người ta một lần đi, trên đời này có nhiều người còn giỏi hơn con đấy."

"Vâng." Lâm Tuệ Tâm đáp.

Không đợi Lâm Hải nói thì cô cũng sẽ đi, đối phương đã nhắc nhở thiện ý, kết quả mình lại không tin, tự làm tự chịu.

Phòng bệnh được sơn màu trắng, lại thêm bó thạch cao trên đùi khiến cô chói mắt không thôi.

"Cô gái kia tên là gì?" Lâm Hải hỏi.

Lâm Tuệ Tâm: "Tên là Thẩm Nguyên Gia, nghe Tô Vân nói cô ấy là cô nhi, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, lên đại học học chuyên ngành người mẫu."

Lâm Hải suy nghĩ, nghi hoặc: "Một cô nhi cũng biết xem bói sao?"

"Cái này con cũng chả biết." Lâm Tuệ Tâm tự đánh mình, "Ba, cái này không thể không tin rồi. Ba xem chân của con đi, còn chuyện bể bơi bị rò rỉ điện lần trước nữa, hai lần đều nói không sai chút nào.

May mắn là chỉ gãy xương chứ không có mất mạng.

"Ừm." Lâm Hải không nói thêm gì nữa.

Đợi ông đi rồi, Lâm Tuệ Tâm liền gọi điện thoại cho Tô Vân, nghe Tô Vân nói cô đi công tác, hai ngày sau mới về thì lòng buồn bã.

Lâm Tuệ Tâm nằm trên giường bệnh suốt mấy ngày, cả người sắp làm tổ cho vi khuẩn đến nơi rồi.

Cũng đã năm ngày kể từ ngày bó bột, cô cũng có thể xuống giường, mới nãy còn nhảy cà nhắc đi vào toilet, cô không thích có hộ lý đi theo.

Bây giờ có thể tạm bợ chân trái một chút.

Tuần sau chắc là sẽ được tháo bột.

Lâm Tuệ Tâm xoa chân của mình, nhẹ nhàng thở ra, mở máy tính thư ký đem tới, định xem video giải trí.

Cô vừa mới bấm vào một bộ phim truyền hình thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Cửa va vào tường cái đùng, chói tai người bên trong.

Lâm Tuệ Tâm nhìn qua đó, thấy một người phụ nữ lạ mặt mặc một chiếc áo choàng lông kiểu tây, vai đeo túi, nổi giận đùng đùng đi tới.

Cô khẽ nhíu mày, nhắc nhở nói: "Thật ngại quá, có phải cô đi nhầm phòng rồi không..."

Lời còn chưa dứt đã bị người phụ nữ đó tiến lên tát cho một phát, Lâm Tuệ Tâm không kịp phòng ngừa, lệch một bên má.

Trong miệng lan đến mùi máu tanh, mặt thì vừa đau vừa rát.

Lâm Tuệ Tâm "A" một tiếng, không thèm hỏi cô là ai đã lớn tiếng kêu: "Hộ lý đâu? Tôi bỏ nhiều tiền ở nơi này như vậy mà các người chỉ biết đứng xem phải không?"

Giọng nói mau chóng truyền ra ngoài, có tiếng bước chân từ xa tới gần.

Người phụ nữ lạ mặt thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, phấn ở trên mặt dường như muốn rơi hết ra ngoài, vung tay tính đánh thêm cái nữa.

Lâm Tuệ Tâm có chuẩn bị, lập tức ném máy tính lên người cô ta.

Người phụ nữ đó không đoán được, bị ném ngã xuống đất, đau mà kêu to lên.

Lâm Tuệ Tâm vừa cầm di động báo cảnh sát, vừa hỏi, "Rốt cuộc cô là ai?"

Các nhân viên hộ lý chạy vào, nhìn người phụ nữ vừa mới bò dậy, lại nhìn người đan chảy máu miệng ở trên giường, sắc mặt liền thay đổi, chạy đến ngăn cản.

Người phụ nữ kia chửi bậy: "Tiện nhân, dám câu dẫn chồng của tao! Mày mau đi chết đi! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Vậy mà lại..."

Bà ta nói chuyện càng ngày càng khó nghe, Lâm Tuệ Tâm nghe được thì nhíu mày, cô câu dẫn chồng bà ta hồi nào? Cô còn không yêu đương nữa nói chi là quyến rũ người khác?"

Cuối cùng, lời nào thô tục cũng phun ra hết rồi, bà ta trực tiếp nhào về hướng Lâm Tuệ Tâm. Mấy người hộ lý ngăn không được, may là bảo vệ đã đến kịp, ngăn bà ta lại rồi lôi bà ta ra ngoài, lúc này phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại.

Lâm Tuệ Tâm xoa xoa lỗ tai, trực tiếp gọi người phụ trách.

Khóe miệng vẫn còn đau, cô nhìn gương bằng di động, hình như bị rách miệng rồi, đυ.ng một chút là thấy đau, thực khó chịu.

Giọng nói của cô nặng hơn rất nhiều: "Tôi nằm ở bệnh viện này mà tính bảo an của các người là như thế sao, để người khác trực tiếp vọt vào phòng riêng của bệnh nhân hả?"

Người phụ trách vội vàng xin lỗi.

Cũng may là bọn họ giải quyết mau lẹ, đã tra được thân phận của người phụ nữ kia, khi nói cho Lâm Tuệ Tâm biết, cô không ngừng cười lạnh.

Trước một ngày xảy ra tai nạn xe, cô được người khác tỏ tình ở công ty nhưng cô đã từ chối thẳng, không để chuyện đó ở trong lòng, qua hôm sau cũng quên mất.

Ai biết được người phụ nữ này là vợ của đối phương. Không biết bà ta nhận được tin tức từ nơi nào về chuyện chồng mình bày tỏ với Lâm Tuệ Tâm mà tức tốc chạy tới đây.

Lâm Tuệ Tâm để cho bác sỹ kiểm tra miệng vết thương, trong mắt đều là tia lạnh lẽo.

Việc này cô nhất định phải truy cứu.

Sau khi biết được chuyện này, Tô Vân đem theo đồ ăn tới để an ủi Lâm Tuệ Tâm, "Đã bảo cậu chú ý một chút mà cậu không nghe, bây giờ thì hay rồi."

Lâm Tuệ Tâm cũng không dám cãi, "Tớ còn tưởng ở bệnh viện sẽ không sao, ai lường trước được sẽ xuất hiện một bà điên chứ."

Tô Vân nói: "Em ấy nói cậu gần đây sẽ bị xui xẻo bám đuôi."

Chuyện này cộng với chuyện bị đυ.ng xe, không phải xui xẻo chứ là gì.

***

Ngày 11, ảnh bìa của GRACE cuối cùng cũng ra lò.

Lưu Lị gọi điện cho Thẩm Nguyên Gia, "Lần tới sẽ quay video, nhất định phải thể hiện thật tốt, đừng để lỡ mất cơ hội. Chị đã xem hình chụp rồi, rất đẹp. Em tuyệt lắm đó Nguyên Gia."

Những lời cỗ vũ như là người lớn nói với trẻ con, mặt của Thẩm Nguyên Gia thiếu điều đỏ tới mang tai.

Lần này cô cũng muốn một tấm, nhìn thấy mặt mình trên ảnh không nhịn được mà mỉm cười.

Quả nhiên cô không chọn sai tạp chí, tiêu chuẩn của GRACE không phải dạng vừa, không hề có một lỗi sai nào, cực kỳ phù hợp với ý tưởng của cô.

Vincent đưa cho cô một bộ trang phục theo khí chất của cô, hơn nữa còn rất khớp với nội dung kỳ này, có thể nói là cực kỳ phù hợp.

Phi Thượng cũng không bằng nhà tạp chí này.

Bây giờ chỉ còn chờ đến tháng sau là tạp chí được phát hành rồi.

Thẩm Nguyên Gia còn muốn thưởng thức bìa tạp chí thêm một chút nữa nhưng lại nhận được điện thoại của Tô Vân, cô nhìn chằm chằm tên hiển nghĩ, đoán có lẽ là liên quan đến chuyện của Lâm Tuệ Tâm.

Bắt hay là không bắt máy đây...

Nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định nghe máy, "Chị Vân."

"Nguyên Gia, chắc em đã xem tin tức rồi, Tuệ Tâm muốn nói vài câu với em, không biết em có đang tiện hay không?"

Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"

Tô Vân cảm thấy hơi xấu hổ về người bạn thân này của cô, đợi đến khi xảy ra chuyện rồi mới nhớ tới người ta, "Là về những chuyện xảy ra gần đây, em cũng biết đó."

Thẩm Nguyên Gia ngồi lên sô pha, nhẹ nhàng nói, "Ra là vậy."

Lâm Tuệ Tâm ngồi trên giường bệnh, nhìn sắc mặt Tô Vân, thò người lại nhỏ giọng hỏi, "Em ấy có chịu không?"

Tô Vân lắc đầu thì lại nghe thấy tiếng bên kia. Tô Vân đưa điện thoại cho Lâm Tuệ Tâm, "Không phải tớ không giúp cậu, thái độ của cậu lần trước đến tớ nhìn còn thấy bực, lời nhắc nhở của Nguyên Gia cậu lại xem như gió thoảng bên tai, tự cậu nói với em ấy đi, xem bản lĩnh của cậu thế nào."

Lâm Tuệ Tâm nào dám phản bác, việc này là cô sai trước.

Do cô không để tâm tới lời nhắc nhở của Thẩm Nguyên Gia, thấy Thẩm Nguyên Gia tuổi còn nhỏ, cũng chỉ xã giao một lần mà thôi, ai ngờ được sẽ gặp chuyện thật.

Cô sốt ruột trả lời điện thoại, đánh thẳng vào vấn đề, "Nguyên Gia, à không... Thẩm đại sư, gần đây chị thật sự bị xui xẻo quấn thân sao?"

Nghe Lâm Tuệ Tâm nói chuyện có chút kỳ lạ, Thẩm Nguyên Gia cảm thấy kỳ quái, ngẫm nghĩ một hồi, thì ra hôm nay là ngày 11, chắc là cái tát kia thành sự thật rồi.

Những là danh xưng Thẩm đại sư cũng khiến cô có chút xấu hổ. Giống như danh xưng của các đại sư trên web đoán mệnh, lại còn là đại sư hạng nhất nữa.

Cô ngừng ý cười, ung dung nói, "Lâm tiểu thư vẫn chưa tự mình hiểu ra được sao?"

Câu hỏi ngược khiến Lâm Tuệ Tâm càng thêm sốt ruột, cô biết vì gần đây liên tiếp xảy ra hai chuyện xui xẻo nên mới tìm đến Thẩm Nguyên Gia, sẵn tiện hỏi những chuyện khác.

Thẩm Nguyên Gia không biết dự tính của cô nhưng cũng đoán được một chút. Còn không phải bởi vì lời tiên đoán ứng nghiệm nên mới tìm cô sao?

Cô cũng không cảm thấy tức giận gì, nhưng lại cảm thấy bản thân không được tôn trọng. Lâm Tuệ Tâm nương theo Tô Vân nói muốn gặp cô, vì Tô Vân nên cô mới đồng ý đi, kết quả đối phương lại tỏ thái độ như vậy.

Lâm Tuệ Tâm nghe được những lời này thì biết lần trước mình đã làm lỗi, đắc tội với người không nên đắc tội, bây giờ rõ ràng còn đang tức giận.

Bây giờ cô chỉ sợ sắp tới lại gặp thêm xui xẻo nữa. Chân của cô vẫn còn đang rất đau đây này.

*

#24012021