Chương 29. Cắm chym lớn chưa tắm rửa khai nồng vào miệng cô.
Trình Nghị nói tên ra rồi được người phục vụ đưa lên tầng hai, anh nghiêng đầu nói với Chu Dao: “Lát nữa mấy thằng khỉ gió đó sẽ ầm ĩ với em, em đừng sợ nhé.”
Phục vụ đứng trước cửa phòng bao thấy có khách đến, lập tức mở cửa ra.
Bên trong ồn ào, tiếng cười tiếng nói vui vẻ của nam lẫn nữ, thấy Trình Nghị đứng ở cửa, cả đám đều dừng lại, nhao nhao xông lên: “Chào chị dâu.”
Mười mấy người đàn ông đều gọi Chu Dao là chị dâu, thật sự là bị khí thế này dọa cho có chút sợ rồi đó.
Trình Nghị đưa cô vào trong: “Đừng ầm ĩ quá mức là được rồi.”
Đông Tử mập mạp trêu chọc anh: “Anh Trình khi nào lại trở nên dông dài như đàn bà vậy, nhanh nhanh giới thiệu chị dâu cho tụi em đi.”
Lý Minh Hiên cũng hùa theo: “Đúng vậy, nhanh giới thiệu cho tụi tao biết cô ấy là thần thánh phương nào mà bắt nhốt được mày vậy.”
Trình Nghị khoát tay lên vai Chu Dao, khuôn mặt trăm năm lạnh lẽo cũng lộ ra chút dịu dàng: “Vợ tao, Chu Dao.”
Anh ôm cô giới thiệu cho từng người bạn của mình, bọn họ cũng đưa người nhà đến, hơn hai mươi mấy người nên Chu Dao nhớ không hết, chỉ nhớ được người anh em tốt Lý Minh Hiên của anh, là bởi vì lần trước hai người bọn họ đang chat X qua video suýt chút nữa đã bị anh ta nhìn thấy cô đang lõa thể.
Người đến kính rượu Chu Dao đều bị anh chặn lại, mọi người hiếm khi có được cơ hội ban ngày ban mặt chuốc rượu cho anh, lời chúc mừng tới tấp không ngừng.
“Anh Trình, anh Trình, chúc anh và chị dâu trăm năm hảo hợp!”
“Anh Trình, chúc hai người nhanh nhanh kết hôn.”
“Anh Trình, chúc anh và chị dâu vĩnh viễn bên nhau.”
Hiện trường náo nhiệt như hôn lễ, Trình Nghị cười: “Cút đi.”
Nhưng ai đến anh cũng không từ chối, ly này nối tiếp ly kia luân phiên chạy vào bụng.
Lúc ra về là Chu Dao lái xe, anh say mèm nhũn như bùn, Chu Dao cố hết sức mới kéo anh từ trên xe xuống dưới, suýt chút nữa đứng không vững ngã ngược về phía sau, anh xòe bàn tay to lớn của mình ra kéo cô lại.
Chu Dao giằng co như thế hồi lâu, trên lưng cũng lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển, nghi ngờ: “Lão Trình à, anh có thật là say không vậy?”
Trình Nghị với hai mắt lờ đờ, cả người đè lên thân cô, chỉ cười chứ không nói lời nào, nói anh say nhưng lại có phần tỉnh táo, dáng vẻ này thật sự giống quỷ à.
Chu Dao nhỏ bé khiêng anh vào thang máy, lảo đảo như đấu vật, anh dồn hết sức nặng cơ thể áp lên người cô, nhìn bước đi nghiêng ngã của cô, thì cười.
Chu Dao vì đỡ anh nên dùng hết sức lực, khuôn mặt đỏ bừng, nghe thấy anh cười, cô bực bội hất cánh tay anh đang còn khoát trên vai mình ra.
“Tự anh đi đi.”
Trình Nghị thấy mình thật sự chọc giận cô rồi, đuổi theo mấy bước đã bắt được cô, cô tức giận hất tay anh ra.
“Vợ, anh không thoải mái mà.”
Thân thể cao lớn luôn khỏe mạnh của anh hiện lên màu đỏ tía, bởi vì da ngăm đen nên nhìn không ra, nhưng anh cười toét, lộ ra hai hàm răng trắng sáng chói mắt.
Cuối cùng thì anh cũng tự mình đi, kéo cô ôm vào lòng thật chặt, cong lưng xuống tì cằm lên đầu cô, đẩy cô đi về phía trước.
Chu Dao cảm thấy Trình Nghị say rượu sao lại dính người như cơm nắm như thế chứ.
Ở nơi công cộng lại dính nhau như vậy, Chu Dao da mặt mỏng muốn tránh ra, bàn tay anh to khoẻ lại vòng lên giữ lấy vai cô, không cho cô rời khỏi cái ôm của mình.
Vào trong thang máy, anh khẽ lắc mông chạm vào eo Chu Dao, cái vật trong quần kia sớm đã căng cứng lên rồi.
Cho dù cách mấy lớp vải, Chu Dao cũng có thể cảm nhận được cứng rắn của anh, cô bị nó đâm vào cả thân thể như nhũn ra.
Anh cúi đầu dựa vào bên tai cô, hơi thở nóng hầm hập hòa cùng mùi rượu phà lên trên mặt cô.
Anh cũng không quan tâm đến camera trong thang máy, chuyện này thật rất doạ người, Chu Dao sợ anh thật sự nổi điên, vội vàng lùi lại đẩy anh ra: “Đừng đẩy nữa …”
Trình Nghị uống nhiều rượu như vậy, ý thức cũng hơi mơ màng, cứ dựa theo bản năng của mình cũng không thèm nhìn xem bây giờ đang ở đâu, vẫn cứ lắc cái mông chạm vào cô.
Bỗng cửa thang máy mở ra, một đôi nam nữ đi vào, nhìn thấy tư thế mập mờ của họ bên trong liền kinh ngạc mở tròn mắt.
Chu Dao sắp khóc rồi, còn anh thì như đang vui lắm, Trình Nghị nói nhỏ bên tai cô: “Về nhà dùng miệng giúp anh, nếu không… Cho dù có bọn họ ở đây, anh cũng sẽ ‘chơi’ em.”
Chu Dao vội vàng gật đầu, hiện tại, mặc kệ anh có yêu cầu gì, cô cũng chấp nhận, chỉ cần không phải làm chuyện đó ở đây cho người ta nhìn là được.
Trình Nghị buông cô ra, nhưng vẫn dựa sát sau lưng cô, cái vật kia vẫn còn ngóc đầu lên thật cao, đẩy về phía cô.
Vừa mới bước vào huyền quan, anh đã vội vàng lột quần áo cô, giày còn chưa kịp tháo thì cả người Chu Dao cũng đã bị anh lột sạch sẽ.
“Về phòng đi mà, đừng ở chỗ này.”
Anh ôm Chu Dao lên chạy mấy bước lên phòng ngủ lầu 2, ném cô lên giường, còn mình thì vội vã cởϊ qυầи áo đang cản trở trên cơ thể xuống.
Cái gậy thịt nóng hổi tím đen dựng thẳng đứng đối mặt với cô, vênh váo phách lối, rừng rậm đen tuyền vừa thô ráp vừa rậm rạp, đỉnh đầu hình tam giác, góc cạnh rõ ràng, to lớn vô cùng, gân xanh bao quanh thân gậy cứng cáp, hai túi thịt phình to ra.
Cự vật này to lớn dọa người, cô cũng không biết làm cách nào mà tiểu huyệt của mình có thể nuốt trọn nó được.
Chu Dao đỏ mặt nghiêng đầu sang bên không dám nhìn, anh đi đến cạnh cô, chym lớn cũng đầy khí thế hung hăng đối diện với cô, cách chớp mũi không quá mười phân, mùi vị tanh nồng xông thẳng vào lỗ mũi.
Anh còn muốn tiến lên phía trước, để con chym này có thể chạm vào miệng cô, Chu Dao sợ quá lùi về phía sau, giọng nói cũng dần run rẩy: “Dừng lại, dừng lại …”
Trình Nghị rung rung cái vật kia mấy cái: “Vợ, vừa rồi em đã đồng ý với anh, sẽ liếʍ gậy thịt cho anh mà.”
Hôm nay, sau khi anh thấy cái miệng nhỏ xinh thoa son của cô, hai cánh môi nho nhỏ hồng diễm ướŧ áŧ rất mê người, nếu như nó ngậm lấy cự vậy của thì cảm giác sẽ tuyệt đến mức nào.
Chu Dao che mũi, quay đầu nói: “Không nuốn, em cho anh ‘làm’ em được chưa?”
Lúc ở thang máy, cô một lòng muốn thoát khỏi anh, cho nên mới nghe không hiểu anh yêu cầu cái gì đã lập tức đồng ý, bây giờ mới biết, hóa ra điều kiện là như vậy, cô hối hận không thôi.
Vật kia dữ tợn vô cùng có thể đâm thủng cổ họng của cô không?
Nghĩ bụng anh sẽ tha cho cô, không để cô ngậm gậy thịt nữa, nên tự mình ngoan ngoãn mở rộng hai chân, lộ ra nơi riêng tư hồng phấn sạch sẽ.
Cò kè mặc cả với anh, cô đỏ mặt ngọt ngào gọi: “Ông xã, da^ʍ huyệt của em ngứa quá, anh ‘chơi’ với tiểu huyệt của em nha~~”
Đay là lần đầu tiên trong cuộc sống hiện thực, cô chủ động gọi anh là ông xã, có thể tưởng tượng được là cô không muốn liếʍ cự vật cho anh đến mức nào.
Trình Nghị nhìn dáng vẽ dâʍ đãиɠ của cô, tự mình phát da^ʍ vạch chân để lộ tiểu huyệt cầu xin người đến ‘chơi’, du͙© vọиɠ trong đáy mắt càng dày đặc.
Anh hung ác xoa vài cái lên tiểu huyệt của cô, đưa tay bóp tròn bóp méo bầu ngực run rẩy của cô, khe huyệt cũng bắt đầu phun ra nước da^ʍ.
Anh nói rất nghiêm túc: “Lẳиɠ ɭơ đừng vội, chờ lát nữa anh sẽ chơi với tiểu huyệt của em, còn bây giờ em ngậm liếʍ chym cho anh đi.”
Với trình độ say đến mức này của Trình Nghị, anh cũng không thèm để ý đến cô, lôi kéo cô lên giường, giữ chặt hai tay cô, tay còn lại cầm chym lớn bắt đầu chui vào trong miệng nhỏ trơn trợt của cô.
Chu Dao nín thở, mím chặt môi không cho anh làm, nhưng khó mà chống lại sức lực của anh, đỉnh đầu tam giác tím đen kia đã ngang ngược chui vào trong, miệng cô quá nhỏ chỉ có thể vào một nửa rồi không thể đẩy vào tiếp được nữa, Chu Dao dùng lưỡi muốn đẩy cái đầu nấm này ra ngoài.
Anh chưa tắm rửa đã đưa vật này cho vào miệng cô, trên người nó còn mang theo mùi vị khai nồng của nướ© ŧıểυ và mùi hương nam tính nồng đậm.
Lưỡi cô lướt qua lại lung tung, trong lúc vô tình chạm vào lỗ nhỏ trên đình đầu, khiến cho cự vật trướng phình to hơn nữa, làm cho khóe miệng cô đau nhức, cô chỉ biết ưm ưm xin anh bỏ qua, thân thể vặn vẹo không ngừng.
Trình Nghị nhìn thấy nước mắt cô tuôn trào, lập tức rút phân thân của mình ra khỏi miệng cô, l*иg ngực phập phồng kiềm nén thú tính của mình, chịu đựng, hổn hển dỗ dành cô.
“Vợ ơi, em thấy đó, anh đã liếʍ cho em biết bao nhiêu lần rồi, em còn chưa từng liếʍ lại cho anh lần nào.”
Chu Dao được tự do, vội vã quay đầu sang chỗ khác ‘phì phì phì’ phun nước bọt, nghe thấy anh ăn nói khép nép dỗ dành để cô liếʍ cho anh, cô nhớ ra trước đây anh đã liếʍ cho mình rất nhiều lần, cái lưỡi to đáng ghét kia lại mang đến sung sướиɠ cho cô, vậy nên có phải cô cũng nên làm cho anh có cảm giác sung sướиɠ khó nói thành lời như thế hay không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Dao đỏ bừng, do dự một hồi: “Cái đó của anh nặng mùi quá … Anh đi tắm trước đi.”
Trình Nghị trước khi đi còn lắc lắc vật thô to tím đen kia lên xuống vài cái: “Mùi vị nguyên chất không phải ngon hơn sao?”
Chu Dao tức giận, trắng mắt liếc anh một cái sắc bén, xấu hổ nói: “Anh không tắm em không liếʍ.”
Trình Nghị cười ồ lên, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào phòng tắm, cầm lấy sữa tắm cẩn thận chà xát phân thân sạch sẽ, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc tắm cho thằng nhỏ của mình như vậy, sau đó mang theo cự vật thơm ngát ướt đẫm trở về.
Ai đó dày mặt vô sĩ nói lời thô tục: “Lạp xưởng thơm ngon ngào ngạt mới ra lò đây! Chỉ có vợ anh mới có vinh hạnh được thưởng thức!”
Gậy thịt đã được tắm rửa sạch sẽ thơm tho lại một lần nữa đưa đến trước mắt Chu Dao, đỉnh đầu hình tam giác to bự kia giật giật vài cái giống như đang phụ họa với những lời thô tục của chủ nhân nó.
Anh cũng không lau sạch, thân gậy tích lại khá nhiều nước, Trình Nghị cố ý làm chuyện xấu, cầm lấy vật to lớn của mình lắc mạnh cho nước văng tung tóe lên mặt Chu Dao, sau khi làm chuyện xấu thành công thì vui vẻ nở nụ cười.
Chu Dao lùi về sau, bực bội trừng anh, tên lưu manh này, uống say rồi càng làm người ta ghét hơn, bèn vươn tay ra cầm lấy gậy thịt to lớn trước mặt.
Hai tay cô nắm chặt cự vật của anh, cảm nhận được mạch đập nhảy dữ dội trên thân của nó, dường như là dã thú đang ẩn nấp chờ đợi con mồi đến gần.
Cái miệng nhỏ nhắn run rẩy hé mở chậm rãi đến gần, mùi vị vẫn còn rất nồng, ngay cả mùi sữa tắm cũng không át được, đỉnh đầu cự vật thật sự quá lớn, cô không có cách nào ngậm vào hết, chỉ đành mở miệng ăn vào từng miếng nhỏ, khi lưỡi nhỏ chạm vào đỉnh tam giác kia, vật trong tay cô kích động nhảy bật lên một cái.
Nợ chương nên hôm nay trả luôn nha mn ơi ~~~