Chương 22. Chym to đen tím xù xì lao vào bên trong tiểu huyệt bánh bao ngập nước.
Tiểu huyệt bị ngón tay thô ráp của anh cọ mài bên trong, từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt theo ngón tay anh chảy ra ngoài, người đàn ông này thô bạo cắm cả ngón tay vào, vang lên tiếng ‘nhép nhép’.
Chu Dao vùi đầu trong ngực anh không chịu ngẩng mặt ra ngoài, đây là phòng thử quần áo của cửa hàng nhà mình, có thể nghe loáng thoáng tiếng nói cười bên ngoài, mà cô lại đang bị một người đàn ông cường tráng ôm trong lòng xâm chiếm.
“Đừng mà, không nên ở chỗ này ~~~”
Nhưng trong phòng thử đồ chỉ vang lại tiếng nước nhóp nhép đậm mùi tìиɧ ɖu͙©, còn có da^ʍ huyệt của cô đang chảy nước không ngừng, so với sự từ chối không cần của cô, rõ ràng nó dường như rất vui vẻ hoang nghênh.
Trình Nghị ôm cô chuyển sang đối diện với gương soi, động tác trong tay cũng không ngừng, anh nâng thân thể cô lên, để cho cô có thể thấy tiểu huyệt của mình dâʍ đãиɠ một cách rõ ràng, bị ngón tay anh cưỡиɠ ɠiαи phun ra bao nhiêu là nước.
“Lẳиɠ ɭơ, em nhìn em xem da^ʍ cỡ nào! Da^ʍ nữ! Thật sự không muốn sao?”
Chu Dao nhìn lên gương, trong đó hiện ra hình ảnh một người đàn ông cao lớn đang ôm một cô gái nhỏ trong ngực, tư thế hai người liền kề không kẽ hở, thân dưới không còn một mảnh vải che đậy, hai chân cô gái quấn lấy vòng eo rắn chắc của anh với dáng vẻ dựa dẫm ỷ lại, còn tay của anh ta lại đang đâm chọt vào tiểu huyệt đáng yêu ngập nước của cô gái một cách điên cuồng, kéo theo không biết bao nhiêu dâʍ ɖị©ɧ chảy tí tách xuống mặt đất.
Chu Dao vội vàng xoay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng dâʍ đãиɠ đó, cô cảm giác mình rất phóng túng ti tiện, rất giống với câu nói lẳиɠ ɭơ từ miệng anh.
Trình Nghị nghiêm giọng: “Da^ʍ thật! Da^ʍ nữ! Phóng đãng! Ăn ngón tay ông cũng vui vẻ như vậy!”
“Em .. Em không có da^ʍ ..”
Chu Dao bị những lời thô tục của anh làm nhục, cô cảm thấy thẹn không nói thành lời, vùi vào lòng ngực anh nức nở.
Ngón tay anh rất dài, lại thô bạo, ngang ngược khuấy đảo bên trong cơ thể cô, còn mang đến cho cô một sự sung sướиɠ mạnh mẽ và đáng sợ.
Trình Nghị thả cô xuống, thô bạo lôi kéo quần áo còn lại trên người cô xuống, giày cao gót cô mang đã rơi từ lâu.
Trên người anh còn mặc áo, mà cô thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt anh, đôi mắt hạnh mông lung ngập tràn tìиɧ ɖu͙©, gương mặt xinh đẹp đã đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển, xấu hổ ôm ngực, bên dưới, nước trong tiểu huyệt vẫn còn chảy dài theo bắp đùi rơi xuống đất.
Dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng thử đồ, da thịt cô trắng nõn tựa như bánh gato mới ra lò, thơm mềm ngào ngạt, ngon miệng vô cùng, ngay cả Trình Nghị đây là người không thích ăn đồ ngọt cũng không kiềm được nước miếng, muốn nhào tới cắn một ngụm thật lớn.
Trình Nghị liếʍ liếʍ môi, fuck! Da^ʍ nữ này đúng thật cmn quá ngon~~
Chu Dao muốn chạy trốn, nhưng tay chân cô mềm nhũn rả rời, lại thêm phòng thử đồ này nhỏ như vậy còn anh thì lại rất to con, cô chạy hai bước đã bị anh tóm lại, xách lên như xách gà con.
“Trốn cái gì?”
Con sói đói hung hăng này không cần tốn nhiều sức, đã bắt được thỏ con non mềm ngon miệng này rồi.
Thỏ trắng đạp bừa hai ba cái đã phải ngoan ngoãn để anh ôm ngược vào ngực.
Anh giữ lấy hai đùi cô, nâng lên thành tư thế đi tè, để cô đối mặt với gương, cự vậy tím đen dữ tợn, bừng bừng khí thế tiến vào da^ʍ huyệt ngập nước trắng nõn như bánh bao của cô.
Trình Nghị không hề chớp mắt, nhìn trân trối xem thử da^ʍ huyệt này làm thế nào có thể ăn hết cự vật của mình, anh giữ chặt mông cô, không chút thương tiếc, từ từ thả xuống không buông, để nó chậm rãi nuốt lấy gậy thịt đã bành trướng chờ thời tấn công.
Cô gái rút vào người anh, vòng eo thon nhỏ mong manh như liễu, hai bầu ngực sữa no tròn lắc lư, nhũ hoa xinh đẹp đỏ bừng, thật sự đẹp như quả cherry trang trí trên bánh gato, bánh bao giữa hai chân chảy ra một lớp bơ trong suốt ngậm lấy đỉnh đầu cự vật của anh.
Cảnh tượng này vừa dâʍ đãиɠ vừa thơm ngon ngọt ngào.
Trình Nghị nghiến răng: “Lẳиɠ ɭơ! Toàn thân em đều là mùi vị dâʍ ɖu͙©! Cái miệng nhỏ bên dưới còn còn biết chảy nước, mở rộng ra ăn thịt người ta này.”
Bị anh bày ra tư thế như vậy cô rất xấu hổ không chịu được, Chu Dao nhắm mắt không dám nhìn.
“Hư hư ~~ Anh chậm chút … Chậm chút … Muốn rách ra rồi ….”
Tư thế này khiến sự thâm nhập của anh rất sâu, chỉ mới ngậm vào đỉnh đầu to lớn của anh thôi đã ăn không vô, thật sự cô rất sợ sẽ bị rách nếu chym lớn của anh hoàn toàn đi vào.
“Da^ʍ huyệt của vợ đúng là cực phẩm, sao dễ rách được chứ! Ông đây hận không thể dùng chym lớn chơi cho nát cho hư luôn.”
Trình Nghị vừa mới đâm đầu cự vật vào trong thì đã bị tầng tầng lớp lớp thịt non của cô cản trở, anh cũng không bận tâm, cứ thong thả ung dung đẩy nhẹ đi vào rồi lại rút ra, khiến cho da^ʍ huyệt không thể chịu được nữa, lập tức trào ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ tưới lêи đỉиɦ đầu cự vật để chào đón, rồi ngay lập tức chủ động mở ra đón vật to lớn của anh nuốt vào.
Vật lớn thô to kia cũng không kịp chờ đợi liền đâm vào một cái thật mạnh, vừa dài vừa lớn, đánh thẳng vào tận miệng tử ©υиɠ của Chu Dao, thô bạo như thể đâm xuyên qua bụng của cô!
Điều này làm cho cô thét chói tai: “A…” đau đến mức rơi nước mắt, tên lưu manh này thật sự muốn chơi nát cô mới vừa lòng.
Trình Nghị nhìn cô nhăn mày nhắm mắt, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt chảy xuống dưới, dáng vẻ yếu ớt mong manh không nơi nương tựa, suy nghĩ hung ác trỗi dậy, bản chất sói xám bộc lộ.
“Mở mắt ra nhìn cử chỉ dâʍ đãиɠ của mình đi.”
Chu Dao vẫn nhắm chặt hai mắt, lắc đầu không thôi.
Anh hù dọa cô: “Em còn không chịu mở mắt ra nhìn là anh sẽ ôm em thế này đi ra ngoài, để cho người khác thấy em dâʍ đãиɠ đến cỡ nào!”
Anh nói xong, lập tức xoay người giả vờ như muốn đi ra ngoài, Chu Dao sợ hãi vội vàng mở mắt, cô tin, tên lưu manh này nói không chừng sẽ thật sự ôm cô ra ngoài với tư thế khó coi này.
“Hu hu… Nhìn, em nhìn …”
Cô run rẩy nhìn về phía gương, cô gái bên trong chính là cô sao?
Toàn thân cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị một người đàn ông ôm trước ngực, hai chân mở rộng ra, tiểu huyệt ngập nước cũng lộ ra ngoài, mà tiểu huyệt còn đang ngậm lấy vật màu tím đen to lớn kinh người.
Trình Nghị nhìn cô gái trong gương, cười da^ʍ một cái.
“Ha ha, vợ anh ngoan quá!”
Ánh mắt kia nóng bỏng vô cùng, giống như một hang động tối tăm ăn thịt người, muốn hút cô vào trong, Chu Dao sợ hãi run cầm cập.
Khi thắt lưng anh đẩy lên, cả thân thể cô đều bị anh thả xuống, buộc cô đón nhận lấy cự vật của mình, đâm thẳng vào trong cạy mở tử ©υиɠ của cô ra, sức mạnh cánh tay của đàn ông thật đáng sợ, tốc độ nhanh đến mức dường như muốn ném cô bay ra ngoài, Chu Dao sợ quá, phải quấn chặt lấy anh, e ngại sự sung sướиɠ ngập đầu này.
“Trình Nghị…Trình Nghị …. Hư hư hư … Anh chậm một chút.. Ưm hư … Em sợ …”
Cô sợ sự sung sướиɠ lan tràn khắp cơ thể này, cô càng sợ người đàn ông đã mang kɧoáı ©ảʍ này đến cho cô, cô dần dần đã không còn không chế được tình cảm cũng như du͙© vọиɠ của bản thân, chỉ đành bất lực rúc vào lòng ngực dày rộng của anh mà chìm đắm, trái tim cũng phập phồng bay bổng theo anh.
Không thể dừng lại được, trái tim cũng không dừng được.