Chương 16. Khiến thân thể cô tan chảy
Chu Dao tưởng tượng phía sau lưng mình có quái vậy đuổi theo sau, cô vội vàng mở cửa vào nhà, rồi dựa cửa thở hổn hển, trái tim đập thình thịch, thình thịch, thân thể không kiềm chế được run rẩy không ngừng.
Cô cảm thấy ngày hôm nay tâm trạng lên xuống nhấp nhô, nói cho dễ hiểu là: Sợ hãi vô cùng.
Cô đưa ngón tay lên sờ cánh môi sưng đỏ, nhớ đến vừa rồi khi xuống xe đã bị tên lưu manh kia đặt lên vô lăng hung hăng hôn một phen, nụ hôn vừa thô bạo lại dã man rất giống với con người của anh. Cô hốt hoảng cảm thấy chính mình giống như đã bị anh nuốt vào bụng.
Dường như, trên môi còn lưu lại hơi ấm bá đạo của anh, nóng hổi hừng hực, có thể làm tan chảy cơ thể cô.
Mùi tanh khai của tϊиɧ ɖϊ©h͙ ghê tởm kia dường như còn quanh quẩn ở chóp mũi, khiến cô đỏ mặt, che mặt chửi thầm một tiếng “Hừ, đồ sói lưu manh háo sắc.”
Cô lắc mạnh đầu để xua tan hình bóng anh khỏi não bộ.
Sau khi tắm rửa xong cũng đã hơn mười giờ tối, mỗi ngày đến giờ này là giờ chat X của bọn họ, nhưng qua chuyện xảy ra hôm nay, Chu Dao cũng không dám lên web.
Nhìn điện thoại cũng không thấy tên lưu manh kia gọi đến, trước đây nhiều lần cô trễ giờ, lưu manh đó sẽ gọi điện cho cô ngay lập tức, hỏi cô sao còn chưa online.
Cô mở điện thoại xem vài lần cũng không có gì mới, tâm tình vừa chờ mong vừa khẩn trương, đến mười một giờ thì điện thoại cũng không có động tĩnh gì, trong lòng nảy sinh cảm giác thất vọng mơ hồ.
Cô bĩu môi, hừ, anh không gọi cho em thì em cũng chả thèm gọi cho anh.
Trình Nghị ở bên kia cũng đang nhìn vào bàn tay đã nhào bóp bầu ngực của cô, dường như cảm xúc mềm mại và trơn mượt nơi ấy vẫn còn đọng lại, nhớ đến da^ʍ nữ bị anh đè ép chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, mặc anh chà đạp, lòng anh lại đầy thỏa mãn.
Đến thời gian chat X của bọn họ, Trình Nghị cầm điện thoại lên do dự có nên gọi cho cô hay không, suốt hai tháng nay, đêm nào bọn họ cũng chat X với nhau, mỗi lần Trình Nghị ít nhất cũng phải bắn tinh hai lần mới chịu cho cô off máy đi ngủ.
Nhưng hôm nay, anh đã không còn phải bắn cho cô qua màn hình nữa, mà trực tiếp bắn lên trên người cô, tuy có chút đáng tiếc là không thể bắn vào tiểu huyệt mập múp kia, cái nơi mà anh mơ ước.
Thế là anh không gọi nữa, đặt điện thoại xuống vân vê đầu ngón tay, tròng mắt đen xoay chuyển, nhất định không được dao động.
Chu Dao nằm trên giường liên tục suy nghĩ, đồ lưu manh ấy sao lại dễ dàng để cô đi như vậy, cứ mãi trằn trọc không ngủ được, đến khi trời gần sáng mới chợp mắt.
Sáng hôm sau khi rời giường, toàn thân cô đau nhức, lúc thay quần áo mới phát hiện, hai bầu ngực của mình đầy dấu tay, dấu hôn xanh tím, ở đùi trong cũng đỏ hồng một mảng, rõ ràng là đã cách mấy lớp vải quần áo, như vậy có thể thấy được anh đã dùng bao nhiêu sức lực.
Điều tại cái tên sói háo sắc thô lỗ kia.
Buổi trưa xuống lầu đi mua thức ăn nấu cơm, cô lại nhìn thấy anh đang đứng ở cổng khu chung cư, bộ dạng cà lơ phất phơ, miệng còn ngậm thuốc lá, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm tức nhìn cửa chính, sau khi thấy cô đi ra, anh hít sâu một hơi rồi nén thuốc lá xuống đất, dùng giày nghiền nát.
Chu Dao bị ánh mắt trần trụi mà cuồng nhiệt của anh chiếu tới, trong lòng vừa lo sợ vừa rung động, suýt chút nữa là không bước đi được, lúc đầu cô còn muốn rẻ hướng khác để đi, nhưng qua một hồi do dự cô vẫn đi về phía anh.
“Anh, sao anh lại ở đây?”
Chàng trai chỉ cười khà một tiếng: “Sợ em chạy mất, cô gái nhát gan như thỏ nhưng lại dám lên mạng phát da^ʍ.”
Chu Dao bị lời nói trắng trợn của anh làm cho đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu đứng trước mặt anh không nói lời nào.
Trình Nghị cũng không nói rằng hôm nay anh đến nằm vùng ở đây từ sớm, anh vất vả lắm mới tìm được cô, sợ hù dọa khiến cô chạy mất, da^ʍ nữ không có lương tâm này, quyến rũ anh cho sướиɠ rồi muốn bỏ trốn.
Anh đi lên một bước ôm lấy eo cô, Chu Dao muốn lùi lại nhưng đã bị bàn tay to lớn của anh kiềm chặt, mắc cỡ lên tiếng nhỏ xíu như muỗi kêu: “Buông, buông ra….”
Trình Nghị cũng chả thèm để ý, kéo cô đi về phía trước, xe của anh đỗ ở lối đi bộ, vẫn là chiếc xe bán tải màu trắng 50 tấn hôm qua.
“Toàn thân trên dưới, cả cọng lông cũng đã cho anh xem hết rồi, còn xấu hổ cái gì?”
Cuối cùng, cô vẫn phải theo anh đi siêu thị, đồ lưu manh này một tay ôm eo cô, một tay đẩy xe hàng, xung quanh cũng có mấy đôi tình nhân trong tư thế giống họ, Chu Dao không được tự nhiên, giãy nẩy: “Mau buông ra …”
“Cô gái lẳиɠ ɭơ này đừng có lằng nhằng, đã dám tự sướиɠ phun nướ© ŧıểυ cho anh xem rồi, mà bây giờ xấu hổ cái cọng lông.”
Chu Dao hoảng sợ nhìn xung quanh một vòng, may là không có ai, nếu có người nghe được chắc cô không muốn sống nữa đâu.
Bị anh hung hăng ôm đi, mua đồ ăn xong lại đi theo anh đến khu hàng đồ dùng cá nhân, anh ném lên xe nào là bàn chải đánh răng, một ít qυầи ɭóŧ … Cô để ý thấy size qυầи ɭóŧ này là loại lớn nhất, cũng đúng, vật to dài kia của anh, size nhỏ sao nhét vừa được chứ.
Nhưng cô thấy lạ, anh mua mấy thứ này làm gì, cô tò mò lại không dám hỏi.
Khi tính tiền thì đồ lưu manh kia trả, rồi lái cái xe bán tải to đùng chở cô về nhà, anh cũng xuống theo, xách đồ cho cô, ôm cô đi vào chung cư.
Vào nhà, Trình Nghị lấy những món đồ dùng hàng ngày mới mua sắp xếp xong xuôi, mạnh bạo đánh chiếm từng bước, ngày hôm qua còn nhịn được nhưng hôm nay bất kể thế nào cũng phải phá vỡ sự lo lắng do dự của cô.
Không thể không nói, con người là để bù trừ cho nhau, Chu Dao nhát gan, để ý trước sau này nọ, phải có một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán như anh trị cô.
Nhưng đến cuối cùng, ai quản ai còn chưa thể nói được, bây giờ Trình Nghị đã cưng chìu cô gái nhỏ này đến mức dám đi tiểu lên đầu mình rồi, với một tên tư tưởng bảo thủ, già đời như anh vẫn cứ vui vẻ chịu đựng, dụ dỗ cô ấy, "Vợ ngoan của anh, phun nước nhiều một chút, nước của vợ ngọt lắm, phun nhiều nhiều vào miệng ông xã đi nào."