Chương 12. Da^ʍ nữ, đã tìm được em rồi.
Chu Dao khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao, cô chỉ mời em họ đi ăn một bữa, lại thành chuyện như bây giờ….
Miệng không thể nói được, tay cũng không thể động đậy, bị một người đàn ông xa lạ cường tráng đè lên cửa, thân thể hai người dính sát vào nhau.
Miệng cô bị bịt kín, thắt lưng bị kiềm chặt, mông nhỏ cũng bị một cây gậy cứng rắn nóng như lửa chống vào, hơi thở gấp gáp nóng bỏng của hắn phà vào tai cô, nóng đến mức khiến cô tê dại da đầu.
Chu Dao sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, vô cùng tuyệt vọng, có phải cô sẽ bị người xấu cưỡиɠ ɠiαи hay không?
Em họ Chu Dao mấy hôm trước sang đây làm việc, hôm nay mời cậu ra ngoài ăn cơm, đã lâu không gặp đứa em trai này, nên cả hai trò chuyện rất vui vẻ, cười khanh khách không ngừng, vỗ lưng cậu như khi còn bé, đôi lúc cô cười nghiêng ngã trên người cậu,
Nhưng tại sao sau lưng lại có cảm giác rét run thế này, giống như bị người nào đó nhìn chòng chọc, nóng bỏng đầy tính xâm chiếm, giống như bị sói đói để mắt đến, thở cũng không thở nổi.
Cô đứng đậy đi vệ sinh ở cuối hành lang, khi cô quay lại thì đột nhiên bị một người đàn ông vạm vỡ to lớn lôi kéo vào một gian phòng không người.
Kể từ khi biết Chu Dao ở thành phố này, Trình Nghị cứ cách ba ngày năm bữa chạy đến đây, làm như vậy không khác nào mò kim đáy biển, anh làm vậy có ngu ngốc hay không, nhưng Trình Nghị vừa thấy mình ngu ngốc, vừa lại chăm chỉ chạy sang, ôm khát vọng dựa theo trực giác của mình.
Người trong công ty còn nghĩ anh muốn mở rộng chi nhánh sang bên này, siêng năng chạy qua lại như vậy, thật ra là anh đang đi tìm da^ʍ nữ nhút nhát kia.
Trời không phụ người có lòng, hôm nay, trong lúc hẹn bạn chí cốt đến nhà hàng này ăn cơm, trên đường đúng lúc anh nghe được một giọng nữ ngọt ngào nũng nịu, quen thuộc vô cùng, chính là giọng rêи ɾỉ của da^ʍ nữ bên kia màn hình vào tối muộn, là giọng nói của cô gái lẳиɠ ɭơ ngượng ngùng gọi anh là ‘ông xã’
Trình Nghị chắc chắc trăm phần trăm, đó chính là cô.
Cô gái kia mặc áo sơ mi và quần jean bó sát, cái mông căng tròn cong vểnh, bộ ngực đẫy đà, tướng mạo dịu dàng xinh đẹp, lúc cười đôi mắt cong như trăng non đầu tháng, đôi mắt lúng liếng, hơn nữa còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
‘Mẹ nó, dáng dấp của da^ʍ nữ này vừa miệng ông ghê’ Anh tưởng tượng hình dáng của cô vô số lần, cũng không bằng nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt, khiến tim gan phèo phổi của anh ngứa ngáy chính là cái da^ʍ nữ kia.
Trình Nghị cong môi cười, tròng mắt tối tăm lóe sáng, lộ ra sự kiên định chắc chắn.
Nhưng cô ngồi chung với một thằng khác, nói cười vui vẻ, thái độ quen thuộc, cử chỉ thân thiết, cái này... Không phải là bạn trai của cô chứ?
Tướng mạo thằng kia trắng nõn, dáng người gầy yếu, đúng là gà lông trắng! Vừa nhìn đã biết là con gà bệnh, da^ʍ nữ thế mà lại thích cái loại này chứ, vật kia trong đũng quần hắn có thể thỏa mãn được cô sao? Mẹ nó, da^ʍ nữ lẳиɠ ɭơ như vậy, da^ʍ huyệt phải để ‘chuym lớn’ đâm mới được.
Nếu đúng là bạn trai của cô, thì anh lập tức đưa ảnh chụp và video mình đã sao chép lúc họ ân ái lại cho hắn xem, để hắn biết người phụ nữ kia dâʍ đãиɠ cỡ nào. Để xem thử hắn ta có thể qua lại với đồ lẳиɠ ɭơ vụиɠ ŧяộʍ phát da^ʍ hay không.
Nếu hắn ta không so đo vẫn yêu thương cô như thường, nhưng sâu trong lòng đàn ông đối với chuyện này vẫn còn nghi kỵ, quan hệ giữa bọn họ sẽ có ngày rạn nứt, anh sẽ có cơ hội lợi dụng điều này.
Người đàn ông này vì cô mà không từ thủ đoạn, nhất định phải có cô cho bằng được, anh đã thích cô từ lâu nhưng không nhận ra.
Trình Nghị đến sớm, lập tức gọi điện thoại cho bạn thân, nói rằng hôm nay mình có việc, mấy ngày nữa sẽ mời cơm sau, coi như đền tội.
Anh chọn góc khuất trên hành lang đại sảnh, ngồi đợi, nhưng hai mắt vẫn nhìn chòng chọc cô gái kia, nhìn cô bị thằng kia chọc cười khiến hai lúm đồng tiền ẩn hiện, đôi mắt sáng long lanh.
Anh lấy điện thoại bấm một dãy số, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm động tác của cô ấy. Trình Nghị thấy cô cầm điện thoại của mình lên, một giọng nữ truyền qua lọt vào tai anh: “Alo, Là Trình Nghị sao?”
“Ừ, bà xã đang ở đâu đó?”
“Đang đi ăn ở bên ngoài nè.”
“À, không có gì.”
Bên kia, Chu Dao nhìn điện thoại bị tắt ngang như vậy, lại có cảm giác trong giọng nói của anh rất tức giận không kìm chế được, kì quái không rõ buồn vui.
Trình Nghị siết chặt điện thoại trong tay, gân xanh cũng nổi bần bật, tâm tình kích động không thôi, đúng là cô ấy rồi!
Nhân lúc cô đi về phía phòng vệ sinh, Trình Nghị cũng đuổi theo sau, đứng chờ trên hành lang, khi cô gái kia vừa ra ngoài, anh đã kéo cô vào phòng bao không người gần đó.
Anh đè cô lên ván cửa, thân thể hai người dính sát vào nhau, trong lòng đều là sự mềm mại thơm ngát, cô gái kia giãy giụa lắc lắc mông cọ xát khiến cho vật trong quần của anh cũng phải cứng lên.
Chậc, da^ʍ nữ này, ngực to mông cũng lớn, Trình Nghị cách một lớp quần đẩy đẩy chọc vào mông cô, mẹ kiếp, muốn cởϊ qυầи cô ra, giải quyết cô ngay tại chỗ, dùng ‘chym to’ mà cô yêu thích hung hăng chơi một phen.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đè ghì cô lên ván cửa, thân thể hai người dính sát không còn khe hở, cô có thể cảm nhận được vật lạ đang đặt trên mông mình càng ngày càng cứng, nóng hổi.
Chu Dao bị dọa run người, mặt mũi trắng bệch, hơi thở nóng rực của anh ta phà vào lỗ tai khiến toàn thân cô tê dại, miệng cô bị anh tay bịt kín không hét lên được, cô sợ muốn khóc, cứu mạng! Cô đã gặp tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp rồi sao?
Người đàn ông xa lạ nọ, nói vào tai cô một câu: “Hahaha, da^ʍ nữ, đã tìm được em rồi.”
Giọng nói và cách xưng hô quen thuộc này, khiến thần kinh cô muốn nổ tung ngay lập tức, làm cho tâm tư hoảng loạn của cô dừng lại, đầu óc trống rỗng, cũng ngừng giãy giụa, cái này… Còn không phải là tên lưu manh kia sao?