Châu Dị hạ thấp giọng nói, có cả ý cười trong ấy.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh, lần đầu tiên cô hiểu được thế nào gọi là không nói nên lời.
Bầu không khí giữa hai người có đôi chút mờ ám, Khương Nghênh không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành cắn môi không lên tiếng.
Vậy mà đúng vào lúc ấy, Khúc Tích bên kia lại thêm mắm dặm muối, nói tiếp:
“Bồ cái gì? Bồ xấu hổ rồi?”
Khúc Tích dứt lời, không nghe Khương Nghênh trả lời, cười khùng khục bên kia, cũng không biết là sợ ai nghe mà hạ thấp giọng.
“Bồ có gì phải xấu hổ chứ? Trước kia hai người là trai chưa vợ, gái chừa chồng, giờ là vợ chồng hợp pháp, lên giường thì bình thường mà?”
Khương Nghênh nghe nói tức tối:
“Bồ im đi!”
Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích cười càng đểu hơn.
“Sợ à? Chạm vào vết thương lòng của bồ à? Nếu không phải tui biết bồ có cái bệnh đó, suýt chút nữa là tui nghĩ bồ rung động với Châu Dị rồi.”
Khương Nghênh lo lắng bị Châu Dị nghe ra chuyện gì đó bèn mở miệng ngăn lại.
“Khúc Tích!”
Khúc Tích: “Ừ?”
Khương Nghênh:
“Tui còn có chuyện, cúp máy đây.”
Khúc Tích nghĩ là Khương Nghênh xấu hổ, cảm thấy chẳng mấy khi, càng trêu chọc dữ hơn.
“Có một chuyện mà tui rất tò mò. Muốn hỏi hoài mà sợ bồ giận, nhưng tối nay tui mặt dày hỏi nha. Hồi đó khi mà bà Châu chuốc thuốc bồ, tại sao bồ lại chọn vào phòng Châu Dị?”
Khúc Tích hỏi câu này chỉ thuần túy là vì bà tám.
Nhưng cô không biết, đương sự mà cô lèm bèm cả tối nay lúc này cũng đang ngồi bên cạnh Khương Nghênh.
Khúc Tích dứt lời, Khương Nghênh và Châu Dị đồng thời sửng sốt.
Châu Dị ngồi thẳng người lên, buông cằm Khương Nghênh ra, ánh mắt dồn vào mặt cô, vẻ mặt trêu chọc, ánh mắt lại thâm sâu.
Khương Nghênh cắn môi.
“Khúc Tích.”
Khúc Tích nghĩ là Khương Nghênh sẽ trả lời, bèn hưng phấn nói:
“Nói đi!”
Khương Nghênh giọng lạnh lùng.
“Đợi tui có tiền tui nhất định đưa bồ đi khám thần kinh ở bệnh viện tốt nhất.”
Khương Nghênh nói xong, cũng mặc kệ Khúc Tích muốn nói gì, cô cúp máy luôn.
Ngắt điện thoại với Khúc Tích, nhưng chuyện này lại chẳng hề kết thúc.
Châu Dị cúi đầu nhìn vào mắt cô, tiếp tục đề tài của Khúc Tích.
“Anh cũng rất tò mò, tối đó tại sao em lại chọn anh?”
Tối đó tại sao cô lại chọn anh?
Khương Nghênh không trả lời được câu hỏi này.
Tối hôm xảy ra chuyện là sinh nhật của Châu Kỳ.
Khương Nghênh biết bà Châu xem cô là cái gai trong mắt từ lâu, muốn loại bỏ cô sớm.
Do vậy bình thường cô luôn đề phòng bà Châu, cô luôn cẩn trọng trước mọi món ăn mà bà Châu đưa cho.
Nhưng có thế nào Khương Nghênh cũng không ngờ là bà Châu bí quá hóa liều mà muốn trừ khử cô trước mặt mọi người như vậy.
Đêm đó, bà Châu đưa cho cô một ly rượu vang trước mặt quan khách, và vẻ mặt hiền từ giới thiệu với mọi người, nói là rất thích nhất là cô trong số những người vai vế con cháu trong nhà.
Bà Châu làm tốt việc giao tế bên ngoài, dưới con mắt của bao nhiêu người, Khương Nghênh chỉ đành uống ly rượu đó.
Đến khi cô uống xong, bà Châu ra hiệu với Châu Kỳ, bảo đối phươong trông chừng Khương Nghênh, sau đó thì đưa khách khứa đi tham quan đồ cổ mà bà ta vừa mua.
Nghĩ đến chuyện tối đêm đó, đến giờ Khương Nghênh vẫn còn cảm nhận rõ ràng, nếu không phải Châu Kỳ quá bất cẩn, kết quả thật khó mà tưởng tượng.
Châu Dị dứt lời thấy Khương Nghênh không lên tiếng, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Khương Nghênh bừng tỉnh.
“Không có gì.”
Châu Dị hạ giọng.
“Vậy nên tối đó tại sao em lại chọn anh?”
Khương Nghênh lấy hơi nói thật.
“Tôi không biết.”
Châu Dị cười thầm: “Hử?”
Khương Nghênh nói thật.
“Hình như tôi chẳng còn chọn lựa nào khác.”
Trong cả nhà họ Châu, Khương Nghênh tìm không ra bất kỳ ai để nhờ giúp đỡ.
Khương Nghênh lúc đó đã biết cái chết của bố mẹ mình có liên quan với nhà họ Châu, cô không dám tùy tiện cầu cứu với ai.
Ông cụ Châu và Châu Hoài An là đối tượngnghi ngờ đầu tiên của Khương Nghênh.
Bà Châu và Châu Kỳ là cá mè một lứa.
Người còn lại chỉ còn Châu Dị.
Dù là lúc đó Châu Dị đầy tin tức lăng nhăng, tai tiếng, thậm chí trong nhà cũng rất ít khi nói chuyện với cô, nhưng so với người khác thì Châu Dị là sự chọn lựa đầu tiên của cô.
Chỉ là ban đầu Khương Nghênh chỉ muốn cầu cứu, nhưng cuối cùng thì chẳng hiểu sao lại bò lên giường Châu Dị.
Khương Nghênh nói xong, môi mím chặt.
Châu Dị nhìn thấy dáng vẻ đôi mày thanh tú của cô chau lại, anh nở nụ cười, giọng trầm ấm dỗ dành cô.
“Được rồi, không làm khó em nữa.”
Khương Nghênh nghe nói, đưa mắt nhìn anh, Châu Dị đè cả thân người xuống, hai tay chống bên hông cô.
“Tối nay anh muốn ngủ ở đây.”
Khương Nghênh.
“Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý à?”
Châu Dị:
“Anh bảo đảm chỉ yên lặng ngủ, không làm gì cả.”
Khi Châu Dị nói chuyện, đầu ngón tay như chạm nhẹ vào cánh tay Khương Nghênh đang thả dọc thân người, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay ẩn chứa vài phần lấy lòng.
Khương Nghênh run rẩy trước sự tiếp xúc ấy của anh, cả thân người tê tê như điện giật đến tim.
Khương Nghênh cố chịu đựng sự khác thường đó mà nhìn Châu Dị.
“Đã sắp hai giờ sáng rồi. Anh còn không ngủ?”
Châu Dị cười thầm.
“Tùy em, anh sao cũng được.”
Khương Nghênh bặm môi: “…”
Có đôi lúc phản khán không lại chỉ đành thỏa hiệp.
Khương nghênh nhìn Châu Dị một hồi, đôi mắt hoa đào có ý cười ấy khiến trái tim cô loạn nhịp, cô chủ động mở miệng.
“Tốt nhất là anh nói được làm được. Nếu không tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Châu Dị cười toét miệng:
“Được!”
Châu Dị đêm nay đúng là nói được làm được.
Sau khi nằm xuống, không có bất kỳ hành động nào bất thường, ngủ rất yên ổn.
Châu Dị ngủ say, nhưng Khương Nghênh lại khó ngủ.
Cô nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ cho đến khi sắc trờ ửng lên thì mới miễn cưỡng ngáp một cái.
Có lẽ là tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Khương Nghênh vừa chợp mắt đã nằm mơ.
Trong mơ, cô về lại đêm sinh nhật Châu Kỳ.
Cô cố chịu đựng sự khó chịu đang dâng lên trong cơ thể, bước đến cửa phòng Châu Dị. Trong phòng yên lặng, một không gian tối đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ đầu giường chứng minh trong phòng thực ra còn có người.
Người trên giường nghe thấy tiếng động cảnh giác lên tiếng, giọng nói trầm nhưng lạnh lùng.
“Ai vậy?”
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, tay đang xuôi theo hông siết chặt.
“Châu Dị, là tôi.”
Nghe thấy tiếng trả lời của cô, người trên giường im lặng một lúc rồi vươn tay bật đèn trên đầu giường.
“Có chuyện gì à?”
Gương mặt Khương Nghênh đỏ rực, ngã nghiêng bước đến giường.
Thấy vẻ mặt cô không bình thường, Châu Dị vội vàng xuống giường, đưa mắt nhìn cô.
“Ốm rồi?”
Khương Nghênh bị thuốc làm cho choáng váng.
“Không phải, tôi…”
Khương Nghênh muốn nói cô bị chuốc thuốc, nhưng đến miệng lại không nói thành lời, không kiểm soát được thân người mà khuỵu xuống.
Châu Dị thấy vậy, đưa tay đỡ cô. Thấy cô run rẩy trong lòng mình, anh chợt hiểu ra, bèn hỏi.
“Em đã động vào thứ không nên động?”
Khương Nghênh cố giữ lại chút lý trí cuối cùng.
“Châu… Châu Dị, tôi khó chịu.”
Châu Dị nghe nói, tay ôm lấy cô thật chặt, giọng trầm khàn vang lên.
“Em muốn làm thế nào?”
Khương Nghênh không phản ứng, thân người hơi run rẩy.
Đôi mắt Châu Dị nhìn cô càng lúc càng tối lại, bàn tay đang véo eo cô chợt khựng lại. Anh bồng cô đi ra khỏi cửa.
Cả người Khương Nghênh được nâng lên khỏi mặt đất, mềm oặt vùi vào vai anh. Cố giữ tia lý trí còn sót lại, cô nói một câu.
“Đừng… đừng ra ngoài.”
Nếu bọn họ ra ngoài thế này chắc chắn sẽ gặp Châu Kỳ hoặc là bà Châu.
Khó khăn lắm cô mới thoát được, tuyệt đối không thể để họ tìm ra cô.
Châu Dị nghe nói vậy, bước chân chợt dừng lại.
“Hả?”
Khương Nghênh:
“Đừng… đừng ra ngoài, tìm… tìm…”
Khương Nghênh nói với giọng yếu ớt, vẫn chưa nói hết những lời tiếp đó thì cánh tay Châu Dị đang ôm cô chợt siết chặt, hạ giọng hỏi.
“Sao?”
Khương Nghênh cắn môi ép mình giữ chút lý trí cuối cùng, cánh môi bị cô cắn đến bật máu.
“Anh… anh…”
Châu Dị trầm giọng.
“Em chắc chứ?”
Khương Nghênh khó khăn gật đầu.
“Ừ.”
Ý Khương Nghênh muốn nói hoàn toàn chẳng giống như Châu Dịđã hiểu.
Ngay vào lúc cô nghĩ rằng Châu Dị hiểu ý cô, sẽ giúp cô đi tìm bác sĩ thì Châu Dị lại ôm cô vào giường, cẩn thận đặt cô xuống giường.
Khi Khương Nghênh đang cố lấy sức cảm ơn anh thì ngờ đâu Châu Dị đang đứng bên giường chợt kề sát vào cô.
Khương Nghênh chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì tay Châu Dị đã nằm ngay cúc áo ở eo Khương Nghênh, giọng nói trầm ấm:
“Em đừng căng thẳng.”
Cảnh tượng trong giấc mơ quá triền miên.
Vào một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, thân người Khương Nghênh hơi run rẩy, cô chợt mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn ngơ vài giây, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cánh tay đang để ngang hông siết chặt rồi lại thả lỏng, vẻ mặt vừa mới thả lỏng thì bên cạnh vang lên giọng nói trêu ghẹo.
“Em mơ thấy gì rồi?”
Khương Nghênh nghe nói rồi xoay sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, hé mắt.
“Chó.”
Châu Dị cười nửa miệng.
“Con chó đó… đè em?”
Khương Nghênh: “…”
Châu Dị nằm nghiêng, một tay ôm lấy ót cô, cười đểu giả.
“Anh nghe thấy em gọi Châu Dị.”
Khương Nghênh mím môi: “…”
Cả người Châu Dị như đổ về trước, một tay giúp Khương Nghênh gỡ những sợi tóc bết trên trán, trêu ghẹo.
“Anh còn nghe thấy giọng em có vẻ nức nở em bảo em đau.”
Châu Dị nói xong, vẻ mặt lười biếng khiến Khương Nghênh nhất thờI không nhận ra thật hay giả.
Khương Nghênh mặt lạnh không lên tiếng, hít một hơi thật sâu rồi hất tay Châu Dị đang nghịch tóc cô ra, đứng dậy đi vào nhà tắm.
Nghe thấy tiếng binh ở cửa nhà tắm vang lên, Châu Dị cười nắc nẻ, nằm dịch qua nơi Khương Nghênh đã nằm rồi lật người, nằm sát xuống, vùi mặt vào chiếc gối của cô.
Khương Nghênh bước vào phòng tắm, bắt đầu mở vòi nước ấm tắm.
Đầu óc, người ngợm mệt mỏi trở nên tỉnh táo hẳn.
Khi Khương Nghênh từ phòng tắm bước ra, Châu Dị đã ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, thắt cà vạt đứng ở rìa giường.
Khương Nghênh bước đến tủ độ lục quần áo, nói với anh.
“Anh tìm lý do rời khỏi show đi, đừng kéo dài lâu quá.”
Ngón tay đang siết cà vạt của Châu Dị ngừng lại.
“Vậy còn em? Tiếp tục ở lại để xào couple với Kinh Nguyên?”
Khương Nghênh nghe nói xoay lại nhìn anh, cười cợt.
“Anh nghĩ Kinh Nguyên còn có gan xào couple với tôi à?”
Giọng điệu Khương tràn đầy mỉa mai, nhưng Châu Dị không hề tức giận, tiếp tục thắt cà vạt, cười nói:
“Có lẽ cũng không có cái gan đó.”
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không trả lời, bước về phía cô, đưa tay ôm cô từ phía sau.
“Em giận à? Hử?”
Khương Nghênh rút ra chiếc áo lông dê màu đà, rồi lại lấy thêm một chiếc áo thun cổ lọ màu đen.
“Châu Dị, anh cứ dính tôi như vậy khiến tôi có cảm giác hình như là mình đang yêu nhau ấy.”
Châu Dị kề cằm lên vai cô.
“Yêu đương không tốt sao?”
Tay đang cầm áo chợt siết lại.
“Không tốt.”
Nếu vào trước đêm qua, Châu Dị nói với cô điều đó, cô chỉ xem như anh đang đùa.
Nhưng sau chuyện đêm qua, mọi thứ đã thay đổi.
Cô lo lắng đúng như Thường Bác nói, nhỡ như Châu Dị thật sự trông như kẻ bạc tình, nhưng lại thâm tình, đến lúc đó…
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị trêu ghẹo.
“Yên tâm, anh không bảo em chịu trách nhiệm. Xem em chưa gì đã sợ rồi.”
Châu Dị nói xong, ôm Khương Nghênh chặt hơn, hạ giọng nói.
“Hôm nay anh về sẽ bảo Trần Triết sắp xếp rút khỏi show. Em tốt nhất cũng tìm lý do rút đi, công ty nhiều việc, đừng dành thời gian cho những chỗ vô dụng.”
Khương Nghênh đáp.
“Ừ, trước kia tôi lo bọn họ gây ra chuyện gì, bây giờ có chuyện của Lạc Hàm rồi, có lẽ họ không dám làm bừa.”
Châu Dị cười, tay đang ôm Khương Nghênh buông ra.
“Có phải dì hôm nay ra viện không?”
Châu Dị gọi Tô Dĩnh là dì vừa tự nhiên vừa thân thiết.
Khương Nghênh khựng lại trong giây lát mới hiểu ra là anh đang gọi Tô Dĩnh.
“Ừ, phẫu thuật xong rồi, chú Ba nói về nhà dưỡng thương cũng được.”
Châu Dị hỏi.
“Em định khi nào đến bệnh viện đón dì?”
Khương Nghênh trả lời thật thà.
“Bây giờ.”
Châu Dị mở miệng nói.
“Anh đưa em đi.”
Khương Nghênh nghe nói chau mày: “?”
Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại cô.
“Anh là cháu rể danh chính ngôn thuận của dì, anh đi đón dì xuất viện lẽ nào không bình thường?”
Khương Nghênh chau mày.
“Tôi đi một mình cũng được.”
Nhìn thái độ xa cách của Khương Nghênh, Châu Dị nhìn cô chăm chú.
“Em định đón dì đến chỗ em?”
Khương Nghênh nhìn anh.
“Chứ sao nữa?”
Châu Dị cười nói:
“Dì đã biết chúng ta kết hôn rồi, em thấy có cặp vợ chồng mới cưới nào ở riêng không?”
Khương Nghênh: “…”
Châu Dị dứt lời, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, anh lại nói.
“Huống chi, dì vừa mới dọn về, nhà họ Châu kia chắc chắn là theo dõi bà, nếu bà ở chỗ em, em có thể bảo đảm sự an toàn cho bà không?”
Lời nói của Châu Dị gãi đúng chỗ ngứa của Khương Nghênh.
Đúng là hiện tại cô không thể nào bảo đảm được.
Ngay cả nhà họ Châu, ai mới là người đứng sau chỉ thị cô còn chưa biết.
Thấy vẻ mặt Khương Nghênh có hơi dao động, Châu Dị bước ra ngoài cửa nói.
“Đi thôi, đến bệnh viện đưa dì về Thủy Thiên Hoa Phủ.”
Khương Nghênh đưa mắt nhìn Châu Dị, chần chừ một lúc rồi bước theo.
Một tiếng sau, xe đến bệnh viện.
Khương Nghênh bảo Châu Dị chờ trong xe, còn mình cô xuống đón Tô Dĩnh.
Châu Dị không phản bác, ngón tay thanh mảnh kéo lỏng cà vạt. Anh nhìn theo Khương Nghênh đang bước vào bệnh viện, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
“Trần Triết, điều tra thử mợ bị bệnh gì.”