Chap 26: Trêu ghẹo

Lúc nói chuyện vẻ mặt Khương Nghênh rất thản nhiên.

Kiều Nam kinh ngạc đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ấy tựa như bị sấm đánh, đánh đến mức bên ngoài cháy, bên trong thì mềm, lúc nói chuyện không thể kiểm soát được mà lắc lư.

“A… a… Sếp… Sếp Chân có thân hình rất đẹp.”

Ngay lúc này thì Kiều Nam chợt hiểu thế nào gọi là kiêu ngạo thì bị ghét.

Máy bay đáp xuống Bạch Thành, Khương Nghênh cùng Kiều Nam xuống máy bay.

Hai người vừa ra khỏi sân bay, điện thoại Kiều Nam đổ chuông.

Kiều Nam vừa kéo hành lý, vừa bấm máy nghe: “A lô!”

Người bên kia điện thoại hỏi:

“Trợ lý Kiều, có phải Trưởng phòng Khương đi cùng với cô không?”

Kiều Nam nhìn sang Khương Nghênh rồi đáp:

“Có mà, Trưởng phòng Khương đang ở bên cạnh tôi.”

Người bên kia điện thoại lại hỏi.

“Hôm nay Trưởng phòng Khương về công ty chứ?”

Kiều Nam đuổi theo Khương Nghênh.

“Trưởng phòng Khương, điện thoại ở công ty. Hỏi là hôm nay chị có về công ty không.”

Khương Nghênh: “Về, 20 phút nữa đến.”

Người bên kia điện thoại nghe nói Khương Nghênh sẽ về công ty, cứ như thể vớ được phao cứu sinh, muốn vái lạy Khương Nghênh.

“Được, vậy chúng tôi chờ ở phòng quan hệ truyền thông, chờ Trưởng phòng Khương về rồi tính.”

Người bên kia điện thoại cúp máy, Kiều Nam nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh.

“Xem ra hình như gọi điện là quản lý.”

Khương Nghênh. “Ừ.”

Về đến công ty, Khương Nghênh vừa bước vào văn phòng, thì ngay sau đó có ba quản lý theo vào.

Khương Nghênh đi trên đôi giày cao gót đến máy nước nóng lạnh rót nước, uống vài ngụm, thản nhiên quay đầu hỏi ba người.

“Có chuyện gì rồi?”

Ba quản lý nhìn nhau, cuối cùng có một người lớn tuổi nhất trong số đó mở miệng.

“Trưởng phòng Khương, cách đây một thời gian có một show giải trí mời ba nghệ sĩ công ty mình với giá cao để tham gia show xem mắt thực tế.”

Khương Nghênh cầm cốc nước đến bàn làm việc và ngồi xuống ghế.

“Tôi có nghe nói.”

Dạo này show giải trí loại này rất được yêu thích. Từ lúc một đài truyền hình địa phương nào đấy sản xuất show này nổi tiếng, thì những chương trình tương tự mọc lên như nấm.

Khương Nghênh vừa dứt lời, vị quản lý lớn tuổi nhíu mày.

“Nhưng dạo gần đây chúng tôi nhận được thông báo, nói là họ muốn tăng tỉ lệ rating nên sẽ mời thêm hai người bình thường tham gia.”

Khương Nghênh: “Người bình thường?”

Quản lý:

“Đúng rồi, nếu là người trong giới thì còn dễ nói, dù sao mọi người biết chỉ là show. Nhưng nếu là người bình thường, nhỡ như…”

Nhỡ như có bất ngờ xảy ra, nhỡ bắn rồi lạc đạn…

Quản lý không nói hết ý, nhưng Khương Nghênh hiểu những lo lắng của ông ấy.

Khương Nghênh im lặng một hồi, rồi nói:

“Phụ trách chương trình nói gì?”

Quản lý:

“Đã bàn bạc xong rồi. Họ không muốn thay đổi quy tắc chương trình.”

Phía chương trình đương nhiên không chịu đổi quy tắc chương trình, mô hình thu hút view như vậy, thì ai cũng vậy thôi, chẳng ai muốn dễ dàng thay đổi cả.

Đều là tư bản cả, còn về ngôi sao thì liệu có xảy ra bất ngờ hay không hoàn toàn chẳng nằm trong phạm vi suy nghĩ của họ.

Khương Nghênh trầm tư một hồi rồi mở miệng.

“Bảo phía chương trình tìm người của mình rồi ngụy trang thành người bình thường được không?”

Quản lý vẻ mặt sầu não:

“Chúng tôi cũng suy nghĩ đến vấn đề này rồi. Nhưng cũng có vài lo lắng, ba người ký kết hợp đồng lần này đều là người mới. Nhỡ như họ không tự kiểm soát được mà thực sự xảy ra gì đó với người bình thường, thì dù là người mà tổ chương trình trực tiếp tìm cũng không được.

Khương Nghênh nhìn lên:

“Khi nào chương trình bắt đầu ghi hình?”

Quản lý: “Tháng rưỡi nữa.”

Khương Nghênh:

“Các anh chị về trước đi, tôi nghĩ xem cách n ào.”

Quản lý gật đầu.

“Vâng, Trưởng phòng Khương, thực sự là đã làm phiền cô rồi. Phụ trách chương trình là một kẻ lõi đời, không dễ đối phó.”

Khương Nghênh bặm môi: “Ừ.”

Ba quản lý rời đi, Khương Nghênh lấy cây bút trong ống bút bên cạnh mở quyển sổ ghi chép viết viết vẽ vẽ.

Kiều Nam đang đứng bên cạnh lấy cốc nước châm nước thêm cho Khương Nghênh.

“Trưởng phòng Khương, những chuyện này có phải là nên bàn thêm với bên tổ chương trình không?”

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Kiều Nam:

“Dạo này công ty có thực tập sinh mới nào mới đến không? Tốt nhất là người mà chưa bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng.”

Kiều Nam bị hỏi, nhất thời ngẩn ngơ. Cô suy nghĩ liệt kê hết một vòng trong đầu rồi trả lời:

“Chắc là có.”

Khương Nghênh:

“Cô đi chọn hai người, một nam một nữ. Đừng quá nổi bật nhưng cần có đặc điểm riêng của mình.”

Kiều Nam: “Chọn hai thực tập sinh làm người bình thường?”

Khương Nghênh:

“Ừ, nếu hiệu quả chương trình tốt, đến lúc đó sẽ nói là công ty thấy tư chất của họ tốt, nên ký hợp đồng với công ty mình. Nếu hiệu quả chương trình không tốt, họ cũng không thiệt, qua vài ba tháng, quần chúng sẽ quên họ thôi.”

Kiều Nam đáp lời.

“Vâng, lát em sẽ đi.”

Kiều Nam dứt lời, Khương Nghênh đang chuẩn bị dặn dò cô thêm vài câu, điện thoại di động đang để trên bàn rung lên.

Khương Nghênh cụp mắt xem điện thoại. Trên màn hình xuất hiện một tin nhắn weixin của Châu Dị: Cùng ăn tối nhé?

Khương Nghênh bấm xóa màn hình, không trả lời.

Kiều Nam tai tính, mắt sáng, thị lực 2.0. Không hề lơ đãng đã nhìn thấy tin nhắn Châu Dị gửi cho Khương Nghênh.

Kiều Nam có hơi ngại ngùng, ho nhẹ vài tiếng.

“Trưởng phòng Khương, nếu không có chuyện gì nữa em ra ngoài trước.”

Khương Nghênh đáp nhẹ. “Ừ.

Kiều Nam ra ngoài không lâu, Khương Nghênh lại nhìn thấy tin đồn liên quan Châu Dị và Quan Luy trên điện thoại.

Khương Nghênh đưa mắt nhìn, tiêu đề là: CEO Châu Dị của Châu Thị Media đang yêu nồng nhiệt, lộ rõ vết bấu mờ ám trên cổ.

Dưới tiêu đề, có một tấm ảnh Châu Dị đến sân bay Bách Thành. Dấu vết bấu trên cổ rất rõ ràng, vô số màu đỏ tươi mảnh nhỏ. Chỉ cần không quá ngốc đều có thể nhận ra vì sao mà có những vết ấy.

Khương Nghênh đỏ mặt, nghĩ lại tối đêm qua.

Vết bấu trên cổ Châu Dị chẳng là gì, nơi nghiêm trọng nhất mà Khương Nghênh biết là ở trên vai.

Khương Nghênh nhìn xuất thần tấm ảnh ấy. Tin nhắn weixin thứ hai Châu Dị gửi đến là: Thầy Lý đến Bạch Thành rồi, ông ấy bảo mời em ăn cơm. Em đi không? Em không đi thì tôi trả lời lại ông ấy.

Khương Nghênh bừng tỉnh: Đi.

Châu Dị: Mấy giờ tan làm, tôi đi đón em.

Khương Nghênh: Nhắn tôi địa chỉ, tôi tự lái xe đến.

Vài giây sau khi Khương Nghênh gửi tin nhắn, Châu Dị nhắn lại cho cô địa chỉ.

Tám giờ tối, Khương Nghênh lái xe đến khách sạn mà Châu Dị đã chỉ định.

Vào đại sảnh, quản lý sảnh bước lên đón. Anh ta biết Khương Nghênh nên trực tiếp đưa cô vào phòng riêng.

“Trưởng phòng Khương dạo này ốm nhỉ?”

Khương Nghênh cười mỉm: “Ốm sao?”

Quản lý sảnh được đà nói tiếp.

“Có, chắc chắn là do bình thường bận quá mà. Bếp chỗ chúng tôi dạo này có nghiêng cứu vài món canh mới, lát nữa tôi đóng hộp cho cô mang về nhà, bình thường cô đun nóng trong lò vi sóng là được, cực kỳ dinh dưỡng.”

Khương Nghênh không từ chối.

“Vâng, vậy làm phiền anh.”

Quản lý sảnh:

“Có gì đâu. Bình thường cô cũng chiếu cố nhà hàng chúng tôi nhiều mà.”

Khương Nghênh cười nhẹ.

Quản lý sảnh đang mượn hoa dâng Phật. Khương Nghênh là người quan trọng với ông cụ Châu, có thể lấy lòng cô thì có lợi chứ không có hại.

Trong lúc nói chuyện, quản lý sảnh đã đưa Khương Nghênh đến trước cửa phòng riêng. Anh ta gõ nhẹ cửa phòng, nghe tiếng “vào đi” từ bên trong vọng ra, bèn vặn cửa thay cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh cười khách sáo với quản lý sảnh rồi bước vào trong. Vừa vào đã thấy đôi mắt cười trêu ghẹo của Châu Dị.