🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sau khi cô gái nói xong, anh Tống tái mặt.
Nhìn thấy anh Tống lảo đảo rời đi, trí não Khương Nghênh bỗng nhiên hiện lên một từ: Lời nói của con người thật đáng sợ.
"Huyên Huyên có quan hệ bất chính với quản lý cấp cao của Châu Thị Media? Có đúng không?”
"Chẳng rõ nữa."
Khương Nghênh cầm cốc cà phê trong tay, nhìn hai người nhiều kinh nghiệm của phòng mình, đầu ngón tay gõ nhịp nhàng lên thành cốc cà phê.
“Trưởng phòng Khương.”
Kiều Nam thấy Khương Nghênh đứng im, gọi nhỏ.
Khương Nghênh nói với giọng thản nhiên:
"Họ bị sa thải. Thông báo hai người đến phòng nhân sự để hoàn tất thủ tục thôi việc."
Kiều Nam có chút sửng sốt: "Hả?"
Giọng nói của Khương Nghênh đều đặn:
"Đi nói với anh Tống, bảo họ không được đưa Huyên Huyên đến bệnh viện. Sau đó liên lạc với bệnh viện tư nhân và yêu cầu họ sắp xếp hai bác sĩ kín miệng đến súc ruột cho Huyên Huyên.”
Kiều Nam mới hiểu ra:
“Dạ, em sẽ làm ngay thưa chị Khương.”
Khương Nghênh “ừm” rồi quay lại văn phòng.
Nỗi mệt mỏi vì không được ngủ ngon giờ đã không còn nữa.
Khương Nghênh đang dựa vào bàn suy nghĩ điều gì đó, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào, một trong hai người lão làng vừa mới bị sa thải tức giận bước vào.
"Trưởng phòng Khương, tôi vừa nhận được thông báo đuổi việc, tôi muốn biết nguyên nhân."
Khương Nghênh lạnh lùng nhìn đối phương:
"Ra ngoài."
Đối phương choáng váng trước cái uy của Khương Nghênh, sửng sốt một lúc, sau đó cười nhẹ nói:
"Trưởng phòng Khương, tôi ở Châu Thị Media chẳng phải mới một hai ngày mà nói đuổi là đuổi, có thế nào cũng phải cho tôi lý do chứ!”
Khương Nghênh nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng đáp lại:
"Một nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông mà lại không giải quyết được cho nghệ sĩ thì cô cho tôi lý do để cho cô ở lại đi.”
Nghe vậy, đối phương chợt hiểu ra, Khương Nghênh đã nhìn thấy chuyện anh Tống nói lúc nãy, khóe môi nhếch lên, cố gắng giải thích.
Khương Nghênh liếc nhìn cô, và hoàn toàn không cho cô ta cơ hội giải thích:
“Tôi không muốn nghe lý do, bây giờ hãy rời khỏi văn phòng của tôi và nhận thanh toán tiền công ty bồi thường với mức gấp ba, còn đợi đến khi cô giải thích xong thì cô phải đền cho công ty gấp ba.”
Đối phương: “…”
Khương Nghênh trước giờ luôn nói được là làm được, đối phương cân nhắc thiệt hơn một lúc, rồi nghiến răng rời khỏi văn phòng của Khương Nghênh.
Khương Nghênh đặt cốc cà phê trong tay xuống, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.
Khi nhận được cuộc gọi của Kiều Nam, Khương Nghênh đang xem qua những bức ảnh của đoàn phim Thiệu Hạ đang tham gia do Thích Hạo gửi.
Khương Nghênh nhấn nút trả lời, Kiều Nam ở đầu bên kia điện thoại nói:
"Trưởng phòng, mọi chuyện đã xong."
Khương Nghênh:
“Nói với anh Tống, phòng quan hệ công chúng sẽ cử người đến giải quyết vấn đề, bảo anh ấy cứ yên tâm.”
Kiều Nam đáp:
“Dạ, bây giờ em sẽ nói với anh Tống.”
Kiều Nam nói xong bèn cúp điện thoại.
Cuộc gọi kết thúc chưa đến mười phút, Kiều Nam lại gọi tới.
Khương Nghênh nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi đến, nhấn nút trả lời, giọng nói bên kia điện thoại không phải là của Kiều Nam:
"Trưởng phòng Khương, tôi là anh Tống."
Khương Nghênh dừng lại một chút:
"Vâng, anh nói đi."
Giọng anh Tống nghẹn ngào:
"Trưởng phòng Khương, có thể nhờ cô đích thân giải quyết chuyện Huyên Huyên không?”
Khương Nghênh không chút do dự:
"Được."
Anh Tống không ngờ Khương Nghênh lại vui vẻ đồng ý như vậy và liên tục cảm ơn qua điện thoại.
Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay:
"Lát nữa tôi sẽ lái xe tới đó, chừng nửa tiếng nữa."
Anh Tống nói: "Được, được."
Sau khi cúp máy, Khương Nghênh bỏ điện thoại vào túi rồi bước ra khỏi văn phòng.
Bởi vì vừa mới sa thải hai nhân viên lão làng nên bộ phận quan hệ công chúng lúc này rất yên tĩnh, mọi người đều đề phòng.
Khương Nghênh bước đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm sau khi cô rời đi.
"Hôm nay đã phạm vào đại kỵ của Trưởng phòng Khương.”
"Lúc mới vào làm, trưởng phòng Khương đã nói đến vấn đề này. Dù là diễn viên có vị thế lớn hay nhỏ, chỉ cần là nghệ sĩ của Châu Thị Media, đã có chuyện là phải xử lý, huống chi Cố Minh còn là nghệ sĩ của công ty đối thủ.”
Khương Nghênh ra khỏi công ty và lái xe thẳng đến nơi ở của Nhậm Huyên.
Các tay săn ảnh luôn có khứu giác nhạy bén, cũng may là Nhậm Huyên sống trong khu dân cư cao cấp, bọn họ chỉ có thể ngồi xổm ngoài cửa mà canh, không có cách nào lẻn vào.
Anh Tống đã nói trước với nhân viên bảo vệ, khi nhìn thấy xe của Khương Nghênh, nhân viên bảo vệ đã tự động mở cửa cho cô vào.
Khi Khương Nghênh gõ cửa, chính anh Tống ra mở cửa.
Nhìn thấy Khương Nghênh, anh Tống không khỏi buồn bã nói:
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh gật đầu:
"Tôi xin lỗi chuyện hôm nay.”
Anh Tống sửng sốt một lúc, nhưng lại có chút xấu hổ:
"Không sao đâu. Trong giới chúng ta, nhìn người xử lý là chuyện bình thường."
Anh Tống nói sự thật, Khương Nghênh cũng không phản bác.
Hai người trao đổi vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề, anh Tống nói ngắn gọn với Khương Nghênh về tình huống của Nhâm Huyên.
Nhậm Huyên và Cố Minh đã kết hôn được năm năm, khoảng ba năm trước, lần đầu tiên Nhậm Huyên phát hiện Cố Minh nɠɵạı ŧìиɧ.
Cố Minh nɠɵạı ŧìиɧ với một fan.
Nhậm Huyên vì thể diện nên không ly hôn, nào ngờ đâu Cố Minh càng lúc càng ghê gớm. Có vài lần nghiêm trọng, Cố Minh còn trực đưa người về nhà.
Trong xã hội vật chất này, có thể thấy những người không giới hạn ở khắp mọi nơi, và có rất nhiều chuyện không giới hạn xảy ra ở khắp nơi.
Hơn nữa, trong giới giải trí, người ta càng dễ dàng đánh mất bản thân.
Nghe anh Tống kể xong, Khương Nghênh nghiêm túc nói:
"Đã ly hôn rồi, tại sao tháng trước hai người lại cùng nhau tham gia chương trình thực tế? Chỉ đơn thuần là để kiếm tiền?"
Khương Nghênh nói thẳng, anh Tống cau mày trả lời:
"Không phải.”
Khương Nghênh: “Nói thật đi.”
Anh Tống ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh, thở dài nói:
“Nguồn lực của Huyên Huyên ở Châu Thị Media mấy năm gần đây không tốt lắm, tôi muốn nhờ vào chương trình thực tế này để tìm cơ hội.”
Khương Nghênh hiểu ra:
"Có thể hiểu được. Đó là chuyện bình thường."
Anh Tống nhìn thẳng vào Khương Nghênh và nói:
"Trưởng phòng Khương, thực ra còn có một nguyên nhân khác khiến tôi nhờ cô đích thân phụ trách chuyện này."
Khương Nghênh nhếch môi hỏi:
"Nguyên nhân là gì?"
Anh Tống:
"Nhân vật nam chính khác trong vụ bê bối của Huyên Huyên là trợ lý Trần."