🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Châu Dị bày tỏ sự thèm khát của mình đối với Khương Nghênh một cách thẳng thắn, quyến rũ và tự tin.
Khương Nghênh giằng co một hồi mới mở mắt ra:
"Mười năm?"
Châu Dị:
“Không chỉ mười năm, anh không dám nói nhiều nữa, sợ chọc giận em.”
Đêm đó Khương Nghênh ngủ không ngon.
Rõ ràng là cô rất buồn ngủ, nhưng không thể nào ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, trong trí não cô tràn ngập những lời Châu Dị đã nói tối nay.
Khương Nghênh không khỏi nhớ lại những chi tiết của những việc nhỏ nhặt mà Châu Dị đã làm thời niên thiếu.
Nhưng dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể tìm ra manh mối nào.
Khi đó Châu Dị quá nghiêm túc, là một chàng trai tu hành, thuộc hệ cấm dục đúng nghĩa, cho dù hai người thỉnh thoảng có tiếp xúc thân thể thì anh cũng sẽ lập tức tránh né, trông anh chẳng giống là người có suy nghĩ ấy chút nào cả.
Nghĩ mãi một hồi rồi Khương Nghênh gần như bỏ cuộc, người phía sau chợt ôm lấy eo thon của cô:
"Em còn chưa ngủ à?"
Khương Nghênh nói:
"Chuẩn bị ngủ rồi."
Đôi môi mỏng Châu Dị cọ vào sau gáy Khương Nghênh, anh cười nhỏ:
"Anh biết em đang nghĩ chuyện gì."
Khương Nghênh mím môi:
"Tôi đang nghĩ gì?"
Châu Dị:
“Em đang tìm chứng cứ mà anh mơ tưởng đến em hồi đó.”
Khương Nghênh phủ nhận:
"Không có."
Châu Dị nghiêng người về phía trước, ngậm lấy vành tai Khương Nghênh, cắn và nghiền nhẹ:
"Em không nghĩ ra được đâu, anh giấu rất kỹ, nhưng nếu em muốn nghe, anh có thể trực tiếp nói cho em nghe."
Khương Nghênh tựa vào trong ngực Châu Dị, run rẩy nói:
"Anh đã rất thành thạo việc vô sỉ rồi."
Ngày hôm sau.
Khi Khương Nghênh tỉnh lại, Châu Dị đã thức và rời đi.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm chỗ trống một lát, rồi thôi nghĩ ngợi đứng lên tắm rửa.
Hôm nay là đầu tháng, công ty họp định kỳ hàng tháng, mọi người trong ban lãnh đạo đều phải tham dự.
Vì Khương Nghênh dậy quá muộn nên khi cô lái xe đến công ty, phòng họp đã chật kín các quản lý cấp cao.
Kiều Nam đứng ở phía sau cô nói nhỏ:
"Trưởng phòng Khương, đây là lần đầu tiên em thấy chị dậy muộn như vậy.”
Khương Nghênh tựa lưng vào ghế, nhíu mày, quay đầu nhìn Kiều Nam:
“Đi pha cho tôi một cốc cà phê.”
Kiều Nam nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Khương Nghênh, gật đầu và rời đi bằng cửa sau.
Kiều Nam vừa rời đi, Châu Dị cùng trợ lý Trần vào từ cửa trước.
So với vẻ mệt mỏi của Khương Nghênh, Châu Dị lại sảng khoái như gió xuân.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt hoa đào của Châu Dị hiện lên ý cười, Khương Nghênh kín đáo né tránh ánh mắt ấy.
Khương Nghênh không nghe thấy một lời nào về cuộc họp hàng tháng sáng nay.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, cô là người đầu tiên đứng dậy rời đi.
Khương Nghênh đi ra khỏi phòng họp, Kiều Nam mang cốc cà phê chờ cô ở cửa:
"Cà phê đây chị ạ.”
Khương Nghênh nhận lấy, nhấp một ngụm, vị đắng bắt đầu lan ra đầu lưỡi.
Kiều Nam nói nhỏ:
"Em vừa đi pha cà phê về, nhìn thấy sếp Châu đi vào nên em không dám vào."
Khương Nghênh lơ đãng đáp: “Ừ.”
Kiều Nam:
“Tối qua chị thức khuya à?”
Khương Nghênh đưa tay xoa xoa gáy: “Ừ.”
Kiều Nam tò mò:
“Chị cày phim?”
Khương Nghênh quay đầu nhìn Kiều Nam cười nói:
"Rất ít khi tôi xem phim.”
Kiều Nam ngượng ngùng gãi đầu:
“Em lại rất thích.”
Khương Nghênh và Kiều Nam vừa đi đến phòng quan hệ công chúng vừa trò chuyện, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một quản lý đang nói chuyện với vài nhân viên PR có tuổi nghề già dặn như thể năn nỉ ông năn nỉ bà.
"Chuyện thì Huyên Huyên bị oan lắm, hai người ly hôn đã được một năm rưỡi rồi.”
"Lần này Cố Minh rõ ràng là muốn bôi nhọ Huyên Huyên. Tuy vị thế Huyên Huyên không bằng nhưng có phải là anh ta bắt nạt hơi quá không?”
Quản lý dứt lời, nhưng không ai trong số những nhân viên PR lên tiếng.
Một lúc lâu sau, một người trong đó nhếch môi nói:
“Anh Tống, không phải chúng tôi không muốn giúp chuyện này, mà là chúng tôi hoàn toàn không thể nào làm được. Tháng trước hai người ấy còn thể hiện tình cảm trong show thực tế nhưng mới đó mà lại bị bắt gặp hẹn hò ban đêm với diễn viên nam trẻ, rồi lại bảo là ly hôn cách đây năm rưỡi, anh nói như vậy có phải là tự vả mặt mình không?”
Sắc mặt người quản lý được gọi là “anh Tống” trở nên nhăn nhó:
"Vậy giờ nên làm thế nào?”
"Cứ để hai vợ chồng họ nói chuyện riêng với nhau thôi! Một ngày vợ chồng, thì nghĩa cả trăm năm, cứ bảo Cố Minh đăng thanh minh, nói là tối đó anh ta cũng có mặt, đó là cách đơn giản mà hiệu quả nhất.”
Anh Tống nói:
“Chắc chắn Cố Minh sẽ không giúp.”
“Vậy thì chúng tôi không thể làm gì để giúp được.”
Anh Tống cau mày suy nghĩ, xoay người chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi tuổi lo lắng chạy đến trước mặt anh, giọng đầy nước mắt:
“Anh Tống, có chuyện rồi, quản lý của Cố Minh đã đăng bài ám chỉ chị Huyên Huyên có quan hệ bất chính với quản lý cấp cao của Châu Thị Media, chị Huyên Huyên uống thuốc rồi…”