🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Châu Dị vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngủ trở nên ám muội.
Khương Nghênh bặm môi lùi về phía sau, Châu Dị từng bước một tiến về phía trước.
Cho đến khi lưng Khương Nghênh bị ép vào tường không thể lùi, Châu Dị cười nhẹ:
“Em trốn cái gì?”
Tim Khương Nghênh đập mạnh như chơi trống, cô nói cứng:
“Tôi không hề trốn tránh.”
Châu Dị cười nhẹ:
"Em lùi đến chân tường rồi còn gì."
Khương Nghênh: "..."
Khi Khương Nghênh đang bối rối, Châu Dị cúi đầu xuống và nhìn cô chăm chú một lúc.
Cho đến khi Khương Nghênh lấy lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi mỏng Châu Dị xếch lên, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có chút đểu cáng:
"Em không thích sao?"
Khương Nghênh cảm thấy bất an, giả vờ bình tĩnh:
“Anh rất thích à?”
Châu Dị:
“Anh thích.”
Châu Dị nói xong, đưa tay luồn vào trong góc áo Khương Nghênh, anh tiến lại gần một chút, tiếp tục nói:
“Dây chuông nhất định phải là màu đỏ, tiếng chuông phải trong trẻo, như vậy khi rung nghe mới hay.”
Không biết là vì Châu Dị miêu tả quá chi tiết hay là trí tưởng tượng Khương Nghênh quá mạnh, nhưng hình ảnh này lập tức hiện lên trong trí não cô.
Hơi thở của Khương Nghênh trở nên dồn dập và dái tai cô đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ của Khương Nghênh, Châu Dị cười thầm, bàn tay đang luồn vào trong góc áo của cô không biết kiềm chế, lần lên theo đường sống lưng, sau đó đầu ngón lại hờ hững lần xuống dưới.
Châu Dị biết hết những điểm nhạy cảm trên người Khương Nghênh.
Nhìn thấy gò má và cổ Khương Nghênh đỏ bừng, Châu Dị cúi đầu vờn nhẹ khóe môi cô:
"Yên tâm, anh sẽ không bắt em chịu trách nhiệm đâu."
Đôi mắt của Khương Nghênh sáng lên khi nghe thấy từ “không chịu trách nhiệm”.
Châu Dị nhìn thấy cảnh này chợt thấy tức cười:
"Nghênh Nghênh, em tồi thật đấy!”
Gió đêm thổi ngoài cửa sổ khiến cành cây lay động dữ dội.
Còn trong phòng lại là ánh đèn mờ ảo, những bóng người chìm nổi.
Xong việc, Châu Dị bồng Khương Nghênh đi tắm, Khương Nghênh rạp trên người anh như thể không xương:
"Tôi muốn uống nước."
Châu Dị đưa tay vuốt ve lưng cô rồi nói:
“Tắm xong anh sẽ lấy nước cho em.”
Khương Nghênh “ừm” với ánh mắt mê ly.
Từ phòng tắm đi ra, Châu Dị đặt Khương Nghênh lên giường, đắp chăn cho cô, mặc chiếc áo ngủ xuống lầu rót nước.
Vừa bước đến chỗ máy lọc nước và chuẩn bị lấy nước thì bỗng có tiếng xào xạc và rón rén ở phía sau.
Châu Dị còn chưa kịp quay người, sau lưng đã vang lên một giọng nói thấp thỏm:
"Sếp Châu."
Châu Dị: "..."
Sự xuất hiện của chị Trương rất kỳ lạ.
Nếu không phải phòng khách bật đèn, có lẽ Châu Dị sẽ đập vào đầu chị theo bản năng.
Chị Trương chào xong, thấy Châu Dị không lên tiếng cũng không quay người lại, liền gọi tiếp:
"Sếp Châu."
Châu Dị hít sâu một hơi, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Chị Trương:
“Tối nay dì thông gia nấu một mâm cơm xin lỗi mợ.”
Châu Dị cầm cốc nước trong tay quay người:
"Rồi sao nữa?”
Chị Trương:
“Tôi thấy mợ không vui lắm.”
Châu Dị cau mày nói:
"Bọn họ đã nói gì?"
Chị Trương suy nghĩ một lúc và lặp lại cuộc trò chuyện giữa Khương Nghênh và Tô Dĩnh.
Châu Dị nghe xong, vẻ không vui hiện lên trong mắt anh.
Thấy vậy, chị Trương hạ giọng nói:
“Tôi không nghĩ dì thông gia là người xấu, chỉ là…”
Chị Trương không muốn nói những lời khó nghe nên do dự rất lâu nhưng không tìm được tính từ thích hợp.
Châu Dị:
“Nếu bà ấy là người xấu, chắc chắn bà ấy sẽ không có cơ hội xuất hiện trước mặt vợ tôi.”
Chị Trương: "..."
Châu Dị liếc nhìn chị Trương rồi nói:
"Lần này chị thể hiện rất tốt, sau này hãy để mắt thật kỹ.”
Chị Trương gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Châu Dị mang cốc nước lên lầu, liếc nhìn căn phòng sáng đèn của Tô Dĩnh với ánh mắt bực bội.
Kém thông minh cũng là một căn bệnh và cần phải chữa trị.
Khi Châu Dị trở về phòng ngủ, Khương Nghênh lật người nằm sấp, vùi mặt vào gối.
Châu Dị bước đến đặt ly nước lên đầu giường, nghiêng người hôn lên một bên mặt Khương Nghênh:
"Em sao vậy?"
Lông mi Khương Nghênh run rẩy, cô mệt đến không mở nổi mắt:
“Mỏi lưng.”
Châu Dị liếc nhìn vòng eo thon gọn của Khương Nghênh, ôm lấy với sức vừa phải:
"Được không?"
Khương Nghênh hơi ngẩng người lên nói:
"Nước."
Châu Dị trêu ghẹo, cầm cốc nước trên bàn đầu giường đưa cho cô.
Khương Nghênh uống vài hớp, quay đầu nhìn Châu Dị, cau mày nói:
"Anh cười cái gì?"
Khóe môi Châu Dị cong lên:
"Không có gì."
Khương Nghênh mím môi, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Châu Dị.
Châu Dị lấy cốc nước trong tay cô đặt lại lên bàn đầu giường, ngón tay cái xoa xoa vết nước trên khóe môi cô:
“Anh thích dáng vẻ này của em.”
Khương Nghênh hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
"Sao chứ?"
Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau vài giây, anh cúi đầu hôn lên lông mi cô, đổi chủ đề, nói với giọng mê hoặc quyến rũ:
“Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên anh thấy hoảng sợ, không biết làm thế nào. Trong giấc mơ đó có em, và sau đó thì anh không thể nào dừng lại được nữa.”
Khương Nghênh sửng sốt, lòng cô dậy sóng.
Châu Dị nhìn thấy đôi mắt Khương Nghênh chớp liên tục, anh cười nhẹ:
"Em cho rằng anh là người không cần thầy cũng giỏi, nhưng mà thực ra là đã thực hành trong mơ không biết bao lần.”