🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Lý Thuận Đức nói xong, bầu không khí trong xe yên tĩnh trong chốc lát, Châu Kỳ sợ hãi liếc nhìn chiếc chiếu, loạng choạng đứng dậy, có ý muốn nhào ra khỏi cửa.
Lý Thuận Đức lãnh đạm ngước mắt nhìn Châu Kỳ qua kính chiếu hậu.
Nhìn thấy cô ta đặt tay lên cửa xe, kéo mấy cái cũng không mở ra, ông ta bèn quay mặt đi, nở nụ cười mỉa mai.
Vài phút sau, Châu Kỳ sắc mặt tái nhợt ngồi xuống ghế, run rẩy nói:
“Lý… Lý Thuận Đức, dừng xe! Dừng xe cho tôi!"
Lý Thuận Đức vẫn bình tĩnh nói:
“Thưa cô, ông cụ bảo tôi chở cô về quê, tôi không dám chậm trễ được đâu ạ.”
Châu Kỳ cuộn tròn trên ghế, không dám nhìn chiếc chiếu, cô càng cố bảo mình phải bình tĩnh thì càng không thể nào kiểm soát được nỗi sợ hãi trong lòng.
Bảy tám phút sau, Châu Kỳ nuốt khan, run rẩy nói:
"Lý Thuận Đức, ông là người Châu Dị."
Lý Thuận Đức vẻ mặt không thay đổi đáp lại:
“Thưa cô, có thể ăn bừa bãi, nhưng không thể nói bừa được đâu ạ.”
Thấy Lý Thuận Đức bình tĩnh như vậy, Châu Kỳ tức giận, khom người đặt tay lên lưng ghế lái của Lý Thuận Đức, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lý Thuận Đức, ông che giấu kỹ thật đấy. Ở nhà họ Châu, trông ông chẳng có giao tiếp gì với Châu Dị, nhưng lại ngấm ngầm thành con chó của anh ta.”
Lý Thuận Đức bình tĩnh lái xe:
"Thưa cô, tôi vừa mới xem thi thể của Dương Chí Minh, có lẽ là cô sẽ thích đó.”
Châu Kỳ siết chặt bàn tay đang buông xuống sau ghế, và nói:
“Tôi sẽ nói với mẹ tôi.”
Lý Thuận Đức bấm vào một thiết bị ở chỗ kín khó thấy trong xe:
“Chỉ e là cô gọi điện thoại không được, cậu hai đã lắp đặt thiết bị gây nhiễu trong xe, đợi đến nơi rồi, cô xem thử chuyện viết thư xem sao.”
Châu Kỳ: "..."
Tại nhà chính của gia đình họ Châu.
Sau khi Châu Kỳ bị đưa đi, Lục Mạn bước ra khỏi bếp với đôi mắt đỏ hoe.
Không đợi ông cụ Châu lên tiếng, bà ta đã kéo Châu Diên đến trước mặt Châu Dị, rưng rưng nước mắt xin lỗi.
Xét về kỹ năng diễn xuất, những tài năng trẻ của Châu Thị Media kém xa Lục Mạn.
Chỉ thấy Lục Mạn bật khóc, khóc đến đau lòng:
“Dị, chuyện như vậy là anh trai con và Kỳ Kỳ có lỗi với con. Những năm qua, mẹ luôn lo lắng nên chẳng dám đối xử khắc nghiệt với con, nào ngờ đâu cuối cùng vẫn khiến con phải chịu tủi thân thế này.”
Lục Mạn có kỹ năng diễn xuất tốt và phát huy rất chắc tay.
Đáng tiếc Châu Dị không phải là người thích xem kịch, cũng không có hứng thú với cảnh đạo đức giả mà bà đang diễn.
Lục Mạn nói xong còn cho rằng với tính tình của Châu Dị, anh chắc chắn sẽ khiến bà khó xử, xấu hổ. Không ngờ Châu Dị lại nở nụ cười như gió xuân:
“Mẹ cả, mẹ cả nghĩ rồi. Bọn con cháu chúng con cãi cọ đôi chút thôi, dù cho con có không hiểu chuyện đi nữa thì cũng không đến mức đổ vào đầu người lớn.”
Châu Dị nói xong, Lục Mạn sửng sốt, sau đó gượng cười nói:
"Nếu thấy tủi thân uất ức thì con cứ nói với ta."
Châu Dị:
“Con không tủi thân uất ức.”
Lục Mạn: "..."
Gần trưa, Châu Dị đưa Khương Nghênh rời khỏi nhà chính của Châu Gia.
Sau khi lên xe, sự tức giận vẫn còn tràn đầy trong đấy mắt, Châu Dị lười biếng tựa lưng vào ghế, đưa tay kéo lỏng cà vạt.
Khương Nghênh nhìn hành động của Châu Dị, trầm tư một lúc rồi nói:
"Sau chuyện hôm nay, có lẽ những ngày sau này của anh chẳng còn bình yên nữa.”
Châu Dị nghe thấy cô nói vậy, quay đầu lại, khóe môi nhếch lên:
"Em sợ à? Em sợ phải chịu khổ cùng anh sao?"
Khương Nghênh nói:
"Tôi không sợ."
Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh, siết chặt, rồi đưa lên môi hôn rất tự nhiên:
“Chỉ cần Lục Mạn dành hết tâm tư cho anh thì bà ta sẽ không làm phiền em.”
Khương Nghênh hơi co ngón tay đang được Châu Dị hôn, cô ngước mắt nhìn anh:
“Anh làm vậy là để bảo vệ tôi à?”
Châu Dị hơi nhướng mày, cười tinh nghịch:
“Thông minh như em thì anh đã thể hiện rõ ràng như vậy, mà em không nhận ra sao?”
Khương Nghênh mím môi, dừng lại vài giây, buộc mình không để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng:
"Cảm ơn anh."
Châu Dị cười nhẹ rồi nói:
"Lần này Châu Diên gặp phải thất bại lớn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Khoảng thời gian tiếp theo có lẽ anh sẽ rất bận rộn."
Khương Nghênh nói: "Ừ."
Nhận ra câu trả lời không mấy hứng thú của Khương Nghênh, Châu Dị quay đầu cười nhìn cô:
"Sao vậy?"
Khương Nghênh nhìn Châu Dị, nghiêm túc nói:
"Nếu cần tôi giúp đỡ, anh cứ nói.”
Châu Dị trêu chọc:
"Em nóng lòng báo đáp ân tình của anh à?”
Khương Nghênh trả lời:
"Không phải tôi nóng lòng báo đáp.”
Châu Dị nghịch ngợm nhìn Khương Nghênh:
"Vậy thì là gì?"
Thực ra Khương Nghênh muốn nói “dù sao chúng ta cũng là bạn bè”, nhưng lời còn chưa kịp thốt nên lời, không biết tại sao, cô không thể nói ra từ "bạn".
Châu Dị nói rằng anh thích cô.
Là thích.
Đó là tình cảm mà có lẽ cả đời cô sẽ không thể đáp lại được.
Thấy Khương Nghênh im lặng, Châu Dị dừng lại, mỉm cười chuyển chủ đề:
“Có thể trong thời gian này Châu Diên sẽ liên lạc với em.”
Khương Nghênh bình tĩnh trả lời:
"Yên tâm, tôi sẽ không giúp anh ta."
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
“Ừ, anh tin.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì xe đã đến công ty.
Khương Nghênh xuống xe trước, Châu Dị ngồi trong xe nhìn cô rời đi.
Sau khi tiễn Khương Nghênh vào thang máy, trợ lý Trần ho khan vài tiếng rồi nói:
"Sếp Châu, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không.”
Châu Dị:
"Vậy thì cậu đừng nói."
Trợ lý Trần: "..."
Bầu không khí trong xe chợt ngưng đọng trong chốc lát, trợ lý Trần vẫn không cam tâm, xoay đầu nhìn Châu Dị rồi nói:
“Sếp Châu, tôi nghĩ lúc nãy anh không nên nói thẳng với mợ là anh làm vậy để bảo vệ mợ.”
Châu Dị nhướng mày: "?"
Trợ lý Trần:
“Trong phim thần tượng đều diễn vậy mà? Nếu như anh mượn lời của người thứ ba để bày tỏ chuyện này với mợ, như vậy mợ sẽ cảm thấy cảm động hơn.”
Trợ lý Trần nói xong, Châu Dị khẽ hừ.
Trợ lý Trần: Không lẽ tôi nói sai?
Châu Dị nhìn xuống châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, ngả người ra sau, hạ giọng nói nhỏ:
“Trần Triết, có tình yêu trong những năm đầu ở những nơi không thể nhìn thấy ánh sáng quá lâu, mãi mới nhìn thấy chút hi vọng, làm gì còn dám giấu hoặc là đưa đẩy, chỉ mong có thể được thẳng thắn hơn, nồng nhiệt hơn..."