Con người Châu Dị vừa chính vừa tà.
Mới phút trước còn nói chuyện cốt nhục tình thân với ông cụ Châu, ngay giây sau thì đã lộ vẻ mặt nham hiểm.
Ông cụ nghe vậy liền siết chặt hai tay đang chống nạng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Đồ gì?"
Châu Dị cười khinh thường, lạnh lùng nói:
“Cái đồ tốt mà người một nhà sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận.”
Châu Dị nói xong, trợ lý Trần be túi hồ sơ bước đến.
Dưới sự quan sát của cụ Châu, trợ lý Trần mở túi hồ sơ, lấy ra từng thứ bên trong rồi lên bàn trà.
Bên trong cặp không có nhiều đồ nhưng mọi thứ đều có thể khiến ông cụ Châu mất mặt.
Ông cụ Châu nhìn chằm chằm vào những thứ đặt trên bàn trà, sắc mặt trắng xanh:
"Những thứ này từ đâu đến?"
Châu Dị giơ tay vén cổ áo sơ mi, quai hàm bạnh ra với vẻ cương nghị rồi nói:
"Ông hỏi cái nào? Là ảnh Châu Kỳ tiếp xúc với Quan Luy hay là đoạn ghi âm cuộc gọi của Châu Diên với Tôn Chấn? Hay là... bút tích Châu Kỳ chuyển khoản cho Quan Luy và tình nhân của Tôn Chấn?”
Châu Dị nói xong, nghiêng người về phía trước, thô bạo lật qua lật lại những món đồ trên bàn, nói đùa:
“Hình như cháu đã bỏ sót vài thứ.”
Ông cụ Châu nhìn bộ dạng phóng túng của Châu Dị, sắc mặt càng ngày càng tối lại:
"Châu Dị!"
Châu Dị khóe môi hơi nhếch lên, trông khá bạc tình, quay đầu lại nhìn ông cụ Châu:
"Ông nội, mọi thứ ở đây đều là đẩy cháu vào chỗ chết, chỗ dựa mà ông nói với cháu ấy, hình như có chút không đáng tin cậy."
Ông cụ Châu tức giận nhìn những món đồ trên bàn trà, l*иg ngực phập phồng.
Một lúc lâu sau, ông mới nghiêm mặt hét lên:
"Đưa Châu Diên và Châu Kỳ đến đây!”
Ông Châu vừa dứt lời thì trong bếp vang lên tiếng rầm, tựa như đồ sứ rơi xuống sàn.
Ngay sau đó là giọng nói lo lắng của người giúp việc:
“Phu nhân, bà không sao chứ?”
Lục Mạn hạ giọng mắng:
“Im đi, tôi không sao.”
Bầu không khí yên tĩnh vừa phải, trong mắt Châu Dị hiện lên một tia mỉa mai, anh lại dựa lưng vào ghế sofa.
Một lát sau, Châu Diên cùng Châu Kỳ bị Lý Thuận Đức đưa từ tầng hai xuống.
Hai người đứng trước bàn trà chào "Ông nội", ông cụ Châu kìm nén cơn tức giận nói:
"Hai đứa bây giải thích cho ông về những thứ trên bàn đi.”
Ông cụ Châu nói xong, sắc mặt Châu Kỳ tái nhợt.
Châu Diên bình tĩnh hơn cô rất nhiều, quai hàm nghiến chặt, hai chân quỳ thẳng:
"Ông nội, là lỗi của cháu."
Ông cụ Châu tức giận nói: "Nói."
Vẻ mặt Châu Diên không thay đổi:
"Trong khoảng thời gian qua, cháu và Dị cùng cạnh tranh một dự án, do hai lần trước cháu đều thất bại trước Dị, nên Kỳ Kỳ không yên tâm, nên lén cháu...”
Châu Diên ngập ngừng nói, tựa hồ là đang thừa nhận sai lầm của mình, nhưng thực chất lại là đổ lỗi cho Châu Kỳ.
Châu Kỳ run rẩy đứng bên cạnh Châu Diên, chắc chắn cô đã được Lục Mạn dặn trước từ trước, không dám phản bác một lời.
Ông cụ Châu hít một hơi thật sâu:
"Ý mày là Kỳ Kỳ đã lén làm tất cả những chuyện này?"
Châu Diên: "Dạ."
Ông cụ Châu:
“Vậy đoạn ghi âm này là như thế nào?”
Vẻ mặt Châu Diên hơi thay đổi, buộc mình cố nói dối cho qua:
"Ông nội, Kỳ Kỳ là em gái ruột của cháu, mặc dù nó đã làm sai, nhưng với tư cách là anh trai, cháu nhất định phải giúp nó giải quyết hậu quả."
Châu Diên đang nói dối, mọi người có mặt đều hiểu rõ điều đó.
Ông cụ Châu nhìn chằm chằm Châu Diên một lúc, ước chừng nửa phút sau, mới đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta, giơ tay tát mạnh vào mặt Châu Diên:
"Đồ khốn nạn!"
Châu Diên nghiến răng nghiến lợi không nói gì, nhưng Châu Kỳ ở bên cạnh lại sợ đến mức phát ra tiếng thét.
Sau khi ông cụ Châu đánh Châu Diên xong, ông chống nạng nhìn Châu Kỳ đang hoảng sợ:
"Mày làm những việc này, mày có thấy có lỗi với anh hai mày không?”
Châu Kỳ quỳ sụp xuống:
"Ông ơi, cháu biết mình sai rồi, cháu không bao giờ dám tái phạm nữa, cháu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cháu chỉ thấy thương anh trai mình, cháu lo lắng nếu lần này anh ấy lại thua thì cổ đông công ty sẽ xem thường anh ấy.”
Châu Kỳ vừa nói vừa khóc như mưa.
Ông cụ Châu cúi đầu nhìn hai người đang quỳ trước mặt mình, sau đó quay đầu nhìn Châu Dị:
"Dị, cháu muốn làm thế nào?"
Châu Dị ý tứ cười nói:
"Cháu nghe ông."
Ông cụ Châu nói:
“Bàn tay thì năm ngón. Ông sẽ khôg quyết định chuyện hôm nay.”
Châu Dị mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, sải bước đến trước mặt Châu Ngạn và Châu Kỳ, cười lạnh lùng và nói:
“Mẹ lớn đã có tuổi rồi, nếu phạt cả hai thì cháu lo mẹ sẽ không chịu đựng nổi, nên chọn một người để phạt thôi.”
Ông cụ Châu nghe vậy thì vẻ mặt dịu lại:
"Phạt thế nào?"
Châu Dị khẽ nhướng mày:
“Đều là người một nhà, nếu hình phạt quá nặng mà đồn ra ngoài, người ta sẽ cười nhạo. Thế này đi, người bị trừng phạt sẽ về quê canh giữ mộ bà nội ba năm, xem như là tận hiếu.”
Sự trừng phạt của Châu Dị nghe như đùa giỡn.
Bà cụ Châu đã mất hơn mười năm, bây giờ lại trở về canh mộ, nói thẳng ra chỉ là hình thức.
Ông cụ Châu cho rằng Châu Dị đang giơ cao đánh khẽ, vốn chỉ muốn lập uy trong nhà họ Châu, bèn thuận thế tiếp lời:
“Vậy thì cho Kỳ Kỳ đi đi, chuyện này suy cho cùng thì cũng là lỗi của nó.”
Châu Dị thờ ơ nói:
“Cháu đồng ý.”
Thấy Châu Dị hành xử có lý, ông cụ Châu vừa đánh vừa xoa, đưa tay vỗ vào vai Châu Dị:
“Dự án mà cháu đang cạnh tranh với anh trai đó ấy, giờ ông quyết định, bảo anh cháu rút lui.”
Châu Dị cười cười:
"Cảm ơn ông nội."
Ông cụ Châu nói:
“Đều là người một nhà, vẫn nên chung sống hòa thuận.”
Giọng Châu Dị đều đặn:
“Ông nói đúng lắm ạ.”
Châu Dị nói xong bèn bước đến trước mặt Châu Diên, đưa tay về phía anh ta:
"Anh."
Châu Diên ngẩng đầu nhìn Châu Dị, đưa tay:
"Cảm ơn chú."
Châu Dị cười thầm, ôm lấy Châu Diên, nói với giọng chỉ có hai người nghe được:
"Đoạn ghi âm đó là giả. Tôn Chấn không phản bội anh."
Châu Diên nghe vậy thì giật mình.
Châu Dị tiếp tục nói:
"Anh hãy đi các nước cờ tiếp theo thật kỹ, Châu Kỳ đi rồi, nếu lại thua, thì anh phải trả giá đó."
Châu Dị nói xong rồi đứng thẳng lên, môi mỏng mỉm cười.
Hai người nhìn nhau ngầm đánh giá nhau.
Ông cụ Châu nhìn thấy cả nhưng giả vờ như không nhìn thấy, quay người đi về phía ghế sô pha.
Châu Dị cười lạnh lùng nhìn Châu Diên, nghiêng đầu nhìn ông cụ Châu:
"Ông nội, đường về quê khá xa, sao không cho Kỳ Kỳ đi ngay bây giờ? Về muộn quá không an toàn đâu."
Ông cụ Châu mặt trắng xanh:
“Lý Thuận Đức, đưa tiểu thư về quê đi.”
Lý Thuận Đức: “Vâng, thưa lão gia.”
Châu Kỳ thấy ông cụ Châu đã sắp xếp, vội vàng đứng dậy, lau nước mắt, nói mấy câu lấy lòng ông rồi lên lầu thu dọn hành lý.
Sau khi thu dọn hành lý, Châu Kỳ xuống tầng dưới và nhìn Lục Mạn khi đi ngang qua nhà bếp.
Lục Mạn nhìn cô với ánh mắt trấn an.
Châu Kỳ nhếch môi, xách vali đi ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi nhà chính của Châu gia, Châu Kỳ đứng ở cửa nhìn xung quanh:
“Lý Thuận Đức, xe đâu?”
Lý Thuận Đức bước tới cầm vali của Châu Kỳ đi đến một chiếc xe bánh mì đậu gần đó.
Châu Kỳ cau mày nói:
“Đưa tôi đi với chiếc xe nát này à?”
Lý Thuận Đức không trả lời, đặt vali lên thùng xe, rồi ngồi vào ghế lái.
Lý Thuận Đức rất ít nói chuyện ở nhà họ Châu, nên Châu Kỳ không hề nghi ngờ sự có mặt của ông ta, cô liếc nhìn ông ta, đi tới phía sau xe, mở cửa bước vào.
Chiếc xe này đã được độ lại, hàng ghế sau rất rộng, ngoài ghế ngồi còn có một tấm chiếu trúc được cuộn lại.
Châu Kỳ đá vào tấm thảm, giễu cợt:
"Lý Thuận Đức, trời lạnh như vậy, sao ông lại để một cuốn chiếu trúc trong xe?"
Lý Thuận Đức khóa cửa xe, chậm rãi lái xe, sau khi xe chạy được một đoạn mới trả lời:
“Tấm chiếu đó được dùng để bọc Dương Chí Minh, cậu hai nói cô thích nhìn những thi thể không thể không còn toàn thây, nên cố ý mang theo để cho cô giải sầu, mỗi tiếng thì xem hai mươi phút.”