🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Bùi Nghiêu đã khá say, càng nói càng nhập tâm.
Cuối cùng, người lý trí như Khương Nghênh suýt chút nữa cũng đã tin là thật.
"Nghênh Nghênh, em quen biết anh Nghiêu cũng không phải mới ngày một ngày hai, nên em cũng rõ anh Nghiêu là người thế nào.”
Bùi Nghiêu nghiêm túc nhìn Khương Nghênh nói.
Nói xong rồi tự xây dựng màn kịch cho mình:
“Chỉ hai chữ thôi, chung tình!”
Tối nay Khương Nghênh uống khá nhiều rượu, lúc này khả năng khống chế biểu cảm của cô không tốt như thường lệ.
Đôi mắt say mơ màng, cô nén cười: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời của Khương Nghênh, Bùi Nghiêu tiếp tục nói:
"So với Châu Nhỏ và ông Tần, thì tôi thực sự được các cô gái trẻ yêu thích hơn, còn hai ông đó thì chỉ một bụng mưu mô, mặt lúc nào cũng xậm xịt, có cô gái trẻ nào mà động lòng với các ông ấy?”
Bùi Nghiêu nói xong, đứng thẳng lên và hỏi Khương Nghênh:
"Em có không?"
Khương Nghênh: "..."
Bùi Nghiêu đang mượn rượu để tìm niềm vui, giống như tra mê ruộng dưa vậy, không hề ngừng nghỉ.
Thấy Bùi Nghiêu sắp lên mây nếu không ngăn cản, Châu Dị quay đầu nháy mắt với Tần Trữ đang hút thuốc.
Tần Trữ cười nói:
"Không cho ông ấy nói chuyện với Nghênh Nghênh một lát? Tôi cảm thấy hai người nói chuyện rất ăn ý."
Châu Dị:
“Ông thấy hai người họ đang nói chuyện ăn ý chỗ nào?”
Tần Trữ dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, nhướng mày:
“Nhìn xem, ánh mắt Nghênh Nghênh đầy ý cười.”
Châu Dị nhìn theo tầm mắt của Tần Trữ.
Quả nhiên, Khương Nghênh không chỉ trong mắt ý cười mà ngay cả khóe môi cũng khó có thể nhịn cười.
Tần Trữ nói xong, thấy Châu Dị không nói gì, liền trêu chọc:
"Ông có còn cần tôi để đưa ông Nghiêu đi không?"
Châu Dị:
"Để hai người nói chuyện thêm đi."
Tần Trữ nghe vậy mỉm cười nói:
"Dị, tôi rất tò mò, rốt cuộc là ông có thể chiều Nghênh Nghênh đến mức nào nhỉ?”
Châu Dị ngẩng đầu nhìn Tần Trữ, đột nhiên cười nói:
"Thành thật mà nói, tôi cũng không biết."
Tần Trữ:
“Lúc mới biết Nghênh Nghênh thích Châu Diên, tôi và ông Nghiêu còn tưởng là ông sẽ dùng thủ đoạn khác thường nào đó để trói buộc Nghênh Nghênh với ông. Ai ngờ đâu ông nói từ bỏ là từ bỏ, quyết liệt đến mức khiến bọn tôi còn nghi ngờ là ông chưa từng yêu cô ấy bao giờ.”
Châu Dị đưa tay với cốc rượu trên bàn, cười nhẹ:
"Ai nói yêu ai đó thì phải trói người đó ở bên cạnh?"
Tần Trữ quay đầu lại:
“Không phải sao?”
Những ngón tay thon dài của Châu Dị trượt trên ly rượu:
“Với tôi thì nếu như tôi yêu ai đó, tôi sẽ cho cô ấy thứ cô ấy muốn.”
Châu Dị nói xong, quay lại nhìn Tần Trữ, giọng nói đều đều:
“Cô ấy muốn tự do, tôi sẽ cho cô ấy.”
Tần Trữ lắc đầu:
"Tôi không hiểu."
Châu Dị:
“Nhân tiện, tôi đính chính một điều, Nghênh Nghênh không thích Châu Diên, chưa bao giờ thích.”
Tần Trữ sửng sốt: "Hả?"
Châu Dị nhếch môi cười:
“Hôm nay Nghênh Nghênh tự nói cho tôi biết.”
Tần Trữ: "Thảo nào..."
Sau khi Châu Dị nói chuyện xong với Tần Trữ, Khương Nghênh không thể cưỡng lại được Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu đã nâng cấp chủ đề, từ chuyện Khúc Tích có thể đã thầm phải lòng anh đến việc liệu Khúc Tích có nhất mực chỉ cưới anh hay không.
Khương Nghênh có cảm giác như đang xem phim, trong đầu tràn ngập hình ảnh.
Bùi Nghiêu vẻ mặt trầm uất:
"Việc này thì lớn cũng chẳng lớn, mà nhỏ cũng chẳng nhỏ, Nghênh Nghênh, em nhất định phải tìm lúc nào đó nói chuyện rõ ràng với Khúc Tích."
Khương Nghênh mỉm cười gật đầu: "Được."
Bùi Nghiêu:
"Anh thực sự không ngờ là Khúc Tích lại che giấu tình yêu của cô ấy dành cho anh kỹ như vậy."
Khương Nghênh cười trả lời:
"Người bình thường thật sự không phát hiện ra được."
Khương Nghênh nói xong, Bùi Nghiêu đang định trả lời thì Tần Trữ đã túm cổ áo anh kéo ra ngoài:
"Đừng nổ nữa, về nhà đi."
Bùi Nghiêu vùng vẫy dưới tay Tần Trữ:
“Tôi vẫn còn chưa nói xong.”
Tần Trữ:
“Về nhà đắp thêm chăn đi, trong mơ sẽ có tất cả.”
Sau khi Tần Trữ kéo Bùi Nghiêu đi, trong phòng chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.
Khương Nghênh uống rượu quá nhiều, ánh mắt có chút đờ đẫn, nhưng có thể thấy tối nay tâm trạng cô khá tốt.
Châu Dị đứng dậy, đi tới trước mặt Khương Nghênh ngồi xổm xuống, bắt gặp ánh mắt rũ xuống của cô.
Châu Dị xoa xoa khóe miệng cô:
“Muốn cười thì cười, em nhịn làm gì?”
Khương Nghênh trợn mắt nói:
"Bùi Nghiêu vẫn luôn như vậy sao?"
Châu Dị thấp giọng cười nói: "Chuyện gì?"
Khương Nghênh: "Thú vị."
Châu Dị nói đùa:
"Anh cứ tưởng em sẽ nói ông ấy ngốc nghếch, Nghênh Nghênh lịch sự thật."
Nghe Châu Dị nói Bùi Nghiêu ngốc nghếch, Khương Nghênh lại không nhịn được cười.
Châu Dị biết vì sao Khương Nghênh cười, bèn cười theo cô, sau đó nói:
"Anh đưa em về nhà?”
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh nhìn anh không nhúc nhích.
Tay Châu Dị chuyển bàn tay đang dặt trên khóe môi Khương Nghênh xuống gáy cô, nhẹ nhàng siết chặt:
"Em đang nhìn gì vậy?"
Khương Nghênh hơi nhếch khóe môi, nhưng không trả lời.
Châu Dị ấn gáy cô, ấn cô xuống cho đến khi trán họ chạm vào nhau, ánh mắt sâu thẳm:
“Đừng sợ rung động với anh, anh sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho em cảm giác an toàn mà em mong muốn. Em sẽ mãi là tình yêu thiên vị của anh, cũng sẽ là ngoại lệ của cả đời anh.”