Những lời Châu Dị nói không phải là những lời tình cảm nhưng còn động lòng người hơn cả lời tình cảm.
Khương Nghênh mím chặt môi, một ít cảm xúc ẩn sâu trong lòng trào dâng lên.
Dòng nước tràn lên trong yên tĩnh dâng trào đến nỗi thậm chí cô còn không nhận ra điều đó.
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh im lặng, thở dài kín đáo, hạ giọng hỏi:
"Em còn thích anh ta không? Em có dành cho anh một chút xíu nào trong cái thích của em dành cho anh ta không?”
Khương Nghênh:
"Châu Dị."
Châu Dị trầm giọng đáp: "Ừ."
Khương Nghênh bức bối:
“Ai nói với anh là tôi thích Châu Diên?”
Châu Dị dường như nghẹn thở, anh cho rằng tai mình có vấn đề:
"Em nói gì?"
Khương Nghênh rời khỏi vòng tay Châu Dị, nhìn anh, nhỏ giọng nói:
"Điều gì khiến anh nghĩ rằng rằng tôi thích Châu Diên?"
Ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt đều là một sự sâu lắng mênh mông.
Một lúc sau, Châu Dị mới buông Khương Nghênh ra, lùi lại một bước, hai tay đút túi quần, cụp mắt xuống, nghiêm túc nói:
"Em không thích Châu Diên?"
Khương Nghênh thẳng thắn nói:
"Tại sao tôi phải thích anh ấy?"
Châu Dị đẩy đầu lưỡi lên bên má:
"Em chưa bao giờ thích anh ta ư?”
Khương Nghênh nói: "Chưa bao giờ."
Châu Dị hiểu rõ tính tình Khương Nghênh hơn ai hết.
Cô ấy không biết nói dối.
Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lát, trong mắt mang theo ý cười:
"Nhưng trước đó rõ ràng em đã nói với anh là em Châu Diên."
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị:
“Anh cũng nói anh thích Quan Luy.”
Nụ cười trong mắt Châu Dị càng sâu hơn:
"Cho nên, em đang lừa anh?"
Khương Nghênh:
“Có qua có lại.”
Châu Dị cười nhẹ nói:
"Em thích có qua có lại, vậy anh thích em như vậy, em có muốn cân nhắc có qua có lại, em cũng thích anh một chút không?”
Khương Nghênh: "..."
Thấy Khương Nghênh không nói gì, Châu Dị cúi đầu, môi mỏng mỉm cười, dỗ dành cô:
"Không giống như anh thích em nhiều như vậy cũng không sao, ban đầu em có thể thích anh một chút, sau đó dần dần sẽ sâu sắc hơn."
Khương Nghênh cảm thấy điều mà Châu Dị giỏi nhất có lẽ là được nước làm tới.
Nhìn thấy Châu Dị đến gần, Khương Nghênh ấn đầu ngón tay vào ngực anh, gật đầu:
"Châu Dị, tôi đang nói chuyện với anh rất nghiêm túc, tôi nghi ngờ Lục Mạn đã biết điều gì đó."
Châu Dị cười đầy ám muội nói:
“Em hứa sẽ thích anh một chút đi, anh cam đoan sẽ nghe em nói thật nghiêm túc.”
Khương Nghênh liếc nhìn anh:
"Châu Dị, không ngờ anh là người chỉ biết yêu đương thế này.”
Châu Dị:
“Còn có rất nhiều chuyện mà em chưa phát hiện ra, đến khi em biết được, chỉ e là em sẽ cảm động đến phát khóc.”
Khương Nghênh nhẹ giọng nói:
“Tình cảm của tôi cũng chưa mênh mông bát ngát đến mức ấy.”
Châu Dị nói đùa:
"Tình cảm của anh thì tràn trề, hơn nữa không bao giờ cạn kiệt, hay là anh chia sẻ cho bạn một chút?"
Khương Nghênh cảm thấy Châu Dị khá có năng lực.
Luôn có thể chỉ bằng vài câu nói là khiến tâm trạng thờ ơ của cô dậy sóng.
Nhìn thấy vẻ mặt Khương Nghênh thay đổi, Châu Dị cảm thấy hôm nay mình có đắc ý hơi quá.
Ngay khi Châu Dị đang tìm cách tự mình xuống nước, Khương Nghênh ngọt nhạt nói:
"Châu Dị, rốt cuộc anh có muốn nói chuyện tử tế với tôi không?”
Châu Dị: "Muốn."
Khương Nghênh hất hàm với Châu Dị:
"Về chỗ của anh đi."
Châu Dị mỉm cười, xoay người đi đến ghế giám đốc ngồi xuống.
Châu Dị ngồi xuống, hai người ngồi đối diện trên bàn rồi nhìn nhau, Khương Nghênh điều chỉnh lại tâm trạng, kể cho anh nghe đại khái chuyện hôm nay.
Châu Dị nghe vậy hừ nhẹ:
“Chuyện con hoang của Tôn Chấn có đến tám chín chục phần trăm là Châu Diên đã sai người làm, Tôn Chấn cứ nghĩ rằng anh ta với Châu Diên là bạn bè, nhưng anh ta không biết, trong mắt Châu Diên, anh ta chỉ là đồng minh."
Khương Nghênh không khẳng định cũng không phủ nhận lời nói của Châu Dị, mà tiếp tục nói:
"Mấy lần này, bất kể là bên phía Quan Luy hay người phụ nữ hôm nay tìm đến, đều là Châu Kỳ đứng ra vận động hành lang."
Châu Dị chế nhạo nói:
"Lục Mạn muốn lợi dụng Châu Kỳ để tách mình ra khỏi Châu Diên."
Khương Nghênh:
“Bà ấy có thể cắt đứt sạch sẽ không?”
Châu Dị:
"Em nghĩ sao?"
Gừng càng già càng cay, ngay cả cô cũng có thể nhìn thấy có vấn đề trong đó thì huống hồ là ông cụ Châu.
Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, người tạo ra trò chơi có thành công hay không chủ yếu phụ thuộc vào việc người tham gia trò chơi có sẵn sàng giả vờ ngu hay không.
Theo những gì ông cụ Châu đã làm trong những năm qua, rất có thể lần này ông ấy sẽ giả vờ như không biết gì.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, bèn nói:
"Đây chỉ là chuyện nhỏ, đừng để bụng, giờ em cứ giả vờ như không biết gì, nhổ cỏ thì nhổ tận gốc, đừng làm những chuyệt bứt dây động rừng.”
Khương Nghênh gật đầu: "Tôi biết."
Châu Dị hiểu được sự nóng lòng muốn điều tra chân tướng và trả thù của Khương Nghênh, anh lo cô sẽ mất bình tĩnh, bèn nói:
“Nếu như em thấy khó chịu thì cứ nói với anh, anh có trăm cách để chơi bọn họ, em đừng lo lắng, anh sẽ không cho họ chết đâu, để em có thể trực tiếp trả thù.”
Khương Nghênh nhìn Châu Dị nói:
"Cảm ơn anh."
Sau khi Khương Nghênh rời khỏi phòng làm việc CEO, Châu Dị ngồi vào ghế, vuốt thẳng cổ áo sơ mi của mình với nụ cười phóng túng.
Cô ấy nói cô ấy chưa bao giờ thích Châu Diên.
Chưa từng thích bao giờ.