Gió ở góc phố đêm nay đặc biệt thổi mạnh.
Khương Nghênh từng tự hỏi liệu mình có bị ảo thính hay không.
Nhưng Châu Dị tựa hồ cũng không nghĩ đến chuyện bỏ qua cho cô như vậy, anh cúi đầu kề vào tai cô thốt lên từng chữ một: "Khương Nghênh, anh rất muốn yêu em, rất muốn."
Cơ thể của Khương Nghênh hoàn toàn như đóng cứng bởi vòng tay của Châu Dị.
Bàn tay ôm eo cô của Châu Dị di chuyển xuống dưới, phủ lên mu bàn tay cô, cưỡng ép cô đan các ngón tay vào, khóa chặt các ngón tay của cô.
Lời tỏ tình của Châu Dị đến đột ngột nhưng lại không hề đột ngột.
Trong tiềm thức, Khương Nghênh dường như đã đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được phản ứng tâm lý của mình, tay chân lạnh ngắt.
Hai người cứ vậy trong gió lạnh chừng bảy tám phút, Châu Dị thở phào nhẹ nhõm, giọng nói giả vờ nhẹ nhõm:
"Về nhà thôi!"
Châu Dị nói xong, đưa tay vuốt tóc Khương Nghênh, sau đó nắm tay cô đi về nhà.
Trên đường về nhà, cả hai im lặng suốt chặng đường.
Sau khi về đến nhà, Khương Nghênh đi vào phòng tắm không ra nữa, cô đậy nắp bệ toilet lại và ngồi trên ấy, thẩn thờ ngẩn ngơ.
Câu nói "Khương Nghênh, anh muốn yêu đương với em" của Châu Dị cứ văng vẳng bên tai cô.
Khương Nghênh ngồi trong phòng tắm bao lâu thì Châu Dị đứng ở ngoài cửa bấy lâu.
Khương Nghênh lấy lại tâm trạng rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa thì đυ.ng ngay Châu Dị.
Khương Nghênh hơi giật mình, hai bàn tay đang buông thõng bên thân người siết lại.
Nhìn thấy phản ứng của Khương Nghênh, Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm vào một bên má:
"Em muốn nói chuyện không?"
Khương Nghênh né tránh ánh mắt:
"Đã muộn rồi, tôi muốn ngủ."
Châu Dị hạ giọng nói:
"Chuyện tai nạn giao thông của ba mẹ em."
Mí mắt Khương Nghênh run lên, cô ngẩng đầu nhìn Châu Dị:
"Sao chứ?"
Hai tay đút túi quần, Châu Dị thẳng thắn nói:
"Chiều nay anh đã gặp Lý Thuận Đức, ông ấy đã nói với anh vài chuyện liên quan đến bố em."
Khương Nghênh cau mày nói:
"Những chuyện gì vậy?"
Châu Dị cúi đầu nhìn Khương Nghênh, ánh mắt mang ý cười:
"Nếu như em thật sự muốn ngủ, mai chúng ta nói cũng được."
Khương Nghênh như con rắn bị tóm chặt:
"Tôi chưa thực sự buồn ngủ lắm."
Thấy Khương Nghênh bị khuất phục, Châu Dị cũng không dám làm căng, thuận thế nhường bước:
"Nếu em không buồn ngủ lắm thì chúng ta nói chuyện."
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị kể lại cho Khương Nghênh nghe đại khái về cuộc trò chuyện chiều nay với Lý Thuận Đức, tập trung vào câu mà Lý Thuận Đức nói: "Khương Tân Viễn đã trộm người của Châu gia".
Khương Nghênh sửng sốt khi nghe thấy những từ đó: "Người?"
Châu Dị gật đầu:
"Đúng vậy, Lý Thuận Đức không dám nói dối."
Châu Dị nói xong, dừng lại một chút rồi hạ giọng nói:
"Anh còn nhớ em có nói là năm đó bố em nɠɵạı ŧìиɧ nên mới đòi ly hôn với mẹ em."
Khương Nghênh nhìn Châu Dị với ánh mắt khó tin:
"Bố tôi không có cái gan ấy."
"Có một từ gọi là "gan to bằng trời"."
Khương Nghênh: "..."
Nữ giới trong nhà họ Châu thực sự rất ít, đặc biệt là phụ nữ có cùng độ tuổi với Khương Tân Viễn, Khương Nghênh hoàn toàn không cần dùng não cũng có thể đoán được đối phương là ai.
Khương Nghênh ổn định tinh thần, bước về phía giường ngồi xuống, ngước mắt nhìn Châu Dị:
"Là Lục Mạn phải không?"
Châu Dị cúi mắt nhìn xuống, nhìn thấy ánh mắt Khương Nghênh khá căng thẳng, anh bèn tiến lên, nghiêng người đặt tay lên người cô.
Khương Nghênh không chớp mắt nhìn chằm chằm Châu Dị, chờ đợi câu tiếp theo.
Yết hầu Châu Dị di chuyển:
"Thư giãn đi."
Khương Nghênh hít sâu một hơi, hai tay đặt trên đùi run rẩy:
"Tôi đã chờ đợi đáp án này nhiều năm rồi."
Giọng Châu Dị trầm ấm và kiên định:
"Càng vào những lúc như thế này, em càng nên ẩn nhẩn.
Châu Dị nói xong, không đợi Khương Nghênh tiếp lời, một tay vòng qua eo cô nâng cô lên, sau đó ôm cô vào lòng an ủi, dùng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô:
"Là bà ấy. Nhưng chúng ta không có bằng chứng, không thể định tội cho bất kỳ ai. Chúng ta cần có chứng cứ."