Những ấm ức có thể nói ra thì chẳng phải là ấm ức rồi.
Sự ấm ức chẳng ai quan tâm, thậm chí cũng chẳng có có tư cách để nói ra.
Khương Nghênh đã bị bắt nạt suốt những năm qua, dù là ở nhà họ Châu hay ác ý từ thế giới bên ngoài, từ khi còn đi học cho đến khi bước vào xã hội.
Không phải cô vốn sinh ra tính tình đã là người lạnh lùng, thờ ơ và xa lánh mọi người, mà cô bị bào mòn từng chút một theo thời gian, cuối cùng thì cô thành cô của hiện tại.
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh trầm mặc hồi lâu.
Châu Dị không nghe thấy cô nói gì, cũng không hỏi thêm.
Hai người im lặng một lúc trong điện thoại, Khương Nghênh nghe thấy tiếng xào xạc từ đầu bên kia của điện thoại.
Khương Nghênh nhẹ nhàng hỏi:
"Anh đang làm gì vậy?"
Châu Dị giọng nói trầm thấp khàn khàn:
"Đang mặc quần áo."
Tim Khương Nghênh đập nhanh mấy nhịp, cô đã rõ câu trả lời nhưng vẫn kiểu biết rõ mà vẫn hỏi: "Tối nay anh ra ngoài?"
Giọng nói của Châu Dị không rõ là vui hay buồn: "Ừ."
Nghe vậy, Khương Nghênh nghĩ rằng có thể mình sẽ nghe lầm, đầu ngón tay chạm vào kính cửa sổ:
"Châu Dị."
Châu Dị đang mặc quần áo ở đầu bên kia của điện thoại, tạm dừng một chút: "Hả?"
Khương Nghênh:
"Lúc còn nhỏ, mẹ anh đánh anh ác không?"
Châu Dị như nghẹn thở, anh nhận ra được điều gì đó, vội vàng mặc quần áo, ho khan rồi đáp:
"Ác, đánh đến chết."
Khương Nghênh cười nói:
"Mẹ tôi cũng đánh tôi rất ác."
Châu Dị mở cửa phòng làm việc lao ra ngoài, bộ dạng những ngày đau ốm của Khương Nghênh hiện lên trong đầu anh, sắc mặt anh chợt tối lại, giọng điệu bình tĩnh nhất có thể:
"Sao tự dưng em lại nghĩ đến việc hỏi chuyện này?"
Khương Nghênh thở mạnh, như không nghe thấy câu hỏi của Châu Dị, tiếp tục nói:
"Nhưng mẹ tôi khác mẹ anh, trước khi bố tôi nɠɵạı ŧìиɧ, bà rất yêu thương tôi, còn mua cho tôi món kẹo tôi thích nhất, còn đan cho tôi một chiếc khăn choàng cổ..."
Giọng điệu Khương Nghênh rất bình tĩnh, nhưng Châu Dị có thể nhận ra rằng thực ra cô đang cố gắng hết sức để tìm kiếm dấu vết được yêu thương trong ký ức của quá khứ.
Có lẽ là vì qua điện thoại, Khương Nghênh một hơi nói rất nhiều không chút kiêng dè.
Đến khi cô nói mệt rồi, vừa im lặng thì nghe thấy Châu Dị ở đầu bên kia điện thoại hỏi:
"Dì ngủ rồi à?"
Khương Nghênh: "Ngủ rồi."
Châu Dị "ừ" rồi lại hỏi:
"Em muốn ăn khuya không?"
Khương Nghênh sửng sốt: "Anh ở đâu vậy?"
Châu Dị đáp:
"Khoảng năm phút nữa anh sẽ đến nhà, nếu em muốn ăn khuya thì có thể bắt đầu mặc quần áo ngay bây giờ. Nếu em không ăn, anh sẽ về thẳng nhà."
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh mím môi, trầm mặc không nói.
Khương Nghênh không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, giống như một vũng nước đọng bỗng nhiên dậy sóng.
Không nghe thấy Khương Nghênh trả lời, Châu Dị hiểu ra ngay:
"Ăn đồ nướng nhé?"
Khương Nghênh siết chặt điện thoại: "Cũng được."
Châu Dị hạ giọng nói:
"Em xuống lầu đi."
Lúc Khương Nghênh khoác áo khoác lông vũ xuống lầu, Châu Dị đang đứng trong gió lạnh hút thuốc, mặc vest và đi giày da, bắt mắt nhưng phong sương.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Châu Dị dập tắt điếu thuốc đang kẹp trên ngón tay, sải bước về phía trước.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị đưa tay siết chặt cổ áo khoác ngoài của Khương Nghênh, khẽ nhướng mày:
"Sao em không choàng khăn cổ?"
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh:
"Vậy còn anh?"
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng:
"Anh cần phong độ cứ không cần ấm, em mà đòi so với anh?"
Khương Nghênh nhất thời không nói nên lời, mím môi nhìn Châu Dị.
Châu Dị thấy cô không có gì bất thường, lòng như nhẹ bẫng, nụ cười trên khóe môi càng sâu, anh tự nhiên nắm tay cô băng qua đường.
Địa điểm ăn đồ nướng chỉ cách Thủy Thiên Hoa Phủ một con phố.
Không xa lắm nhưng vì lạnh, nên cảm giác quãng đường có vẻ hơi dài.
Khương Nghênh chậm rãi bước đi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vào bàn tay đang nắm tay cô của Châu Dị.
Những ngón tay của Châu Dị vừa mảnh vừa đẹp, bàn tay to và ấm áp.
Hơn mười phút sau, hai người tới địa điểm ăn đồ nướng, Châu Dị gọi khá nhiều đồ nướng, còn có một bát cháo trứng thịt nạc.
Khương Nghênh vốn nghĩ đồ nướng là cho cô đặt, còn cháo là anh gọi cho anh.
Nhưng cho đến khi đồ được mang lên cô mới biết, ngược lại là cháo thì của cô, còn đồ nướng là cho anh.
Nhìn Châu Dị đang cầm xiên uống rượu, Khương Nghênh chợt cảm thấy người trước mặt gần gũi đến lạ lùng.
Giọng nói của Châu Dị vẫn rất khàn, anh nhấp một ngụm rượu để làm dịu cổ họng, giọng mỉa mai:
"Trước khi đảm nhận chức CEO của Châu Thị Media, anh thường đến đây ăn đồ nướng, một thùng bia và và ít que xiên. Khoảng 300 đồng về cơ bản là đủ rồi."
Khương Nghênh trêu chọc:
"Bá đạo tổng tài thực tế nhất."
Châu Dị khẽ hừ:
"Bá đạo tổng tài gì? Nếu không phải trong người anh có dòng máu của nhà họ Châu, có lẽ bây giờ anh cũng không biết mình là tên lưu manh đầu đường xó chợ nào."
Nếu Châu Dị nói những lời này với người khác, có lẽ họ chẳng cảm nhận được gì.
Nhưng nói với Khương Nghênh, Khương Nghênh lại có thể rất đồng cảm.
Nỗi buồn và niềm vui của con người tuy khác nhau nhưng những người có hoàn cảnh giống nhau giống nhau lại có thể tạo nên sự cộng hưởng.
Đúng như ai đó đã nói, khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi trọng nam khinh nữ, những ai chưa từng trải qua chuyện đó có lẽ sẽ nói: Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, chặng đường phía trước còn dài lắm, hãy mạnh mẽ lên.
Nhưng những người đã tự mình trải qua sẽ lập tức nhớ đến cảm giác ấy, cái cảm giác từ nhỏ đã không được quý trọng, cảm giác lúc nào cũng tự phủ nhận bản thân từ khi bắt đầu có ký ức, với kiểu người này thì không thể nào nói được rằng "không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi".
Bởi vì họ biết chuyện này không thể nào qua được.
Cả cuộc đời chẳng thể nào nguôi ngoai.
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh vẫn im lặng, cầm ly rượu anh đã uống được nửa ly lên, một hơi uống gần hết ly.
Châu Dị liên tục nhìn cô, chợt nhoẻn miệng cười:
"Em không còn bệnh nghiện sạch sẽ nữa à?"
Khương Nghênh cầm ly khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh quay đầu nhìn Châu Dị:
"Hôn nhau hết rồi, dùng chung một ly thì có sao đâu?"
Châu Dị cụp mắt xuống, trong mắt mang theo ý cười:
"Không sao cả, tốt lắm!"
Hai người ăn đồ nướng rất hòa hợp, hiểu nhau.
Châu Dị không hỏi những chuyện Khương Nghênh đã nói qua điện thoại, Khương Nghênh cũng không hỏi tại sao tối nay Châu Dị lại trở về.
Ăn uống no nê xong, hai người về Thủy Thiên Hoa phủ.
Châu Dị nắm đầu ngón tay Khương Nghênh xoa xoa, nói với vẻ rất hờ hững:
"Bệnh tâm lý thế nào mà lại khiến một con người nhạy cảm đến mức không dám tin vào tình yêu?"
Nghe vậy, Khương Nghênh dừng lại, nhìn Châu Dị.
Châu Dị đưa tay giúp Khương Nghênh vuốt thẳng mớ tóc lòa xòa bám trên má:
"Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, em không cần bận tâm."
Đêm đã khuya, đôi mắt hoa đào của Châu Dị thu hút hồn người.
Khương Nghênh khóe môi mím chặt, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Châu Dị cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, giọng điệu bất lực và thương xót:
"Khương Nghênh, anh biết tình yêu của em có bệnh, nhưng anh phải làm sao đây, anh thật sự muốn yêu đương, hẹn hò với em."