Chap 16: Tình cảm vợ chồng

Đôi môi mỏng Châu Dị mấp máy liên tục bên tai Khương Nghênh, như thể đang gãi dái tai cô.

Người Khương Nghênh cứng lại. Tay đang đặt trên thành ghế cũng rụt lại.

Châu Dị thấy cô căng thẳng bèn cười ra tiếng.

“Tôi giữ bí mật cho em. Em ở với tôi một đêm xem như báo đáp nhé?”

Khương Nghênh hít thở nhẹ. Sau khi trấn tĩnh lại nghểnh đầu nhìn Châu Dị.

Anh muốn ngủ với tôi?

Châu Dị mấy máy đôi môi mỏng.

“Không, tôi muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.”

Những từ ngữ “bồi dưỡng tình cảm vợ chồng” phát ra từ miệng Châu Dị có hơi giả tạo.

Người ngoài không rõ hôn nhân trước đây của họ rốt cuộc là thế nào, chứ còn hai người họ là người trong cuộc đương nhiên là rất rõ.

Mới lúc nãy Khương Nghênh nhất thời sợ hãi vị bị Châu Dị nắm thóp, sau khi trấn tĩnh trở lại, trở nên cực kỳ bình thản và nói:

“Anh không cần giữ bí mật cho tôi. Anh cứ nói với ông đi, anh xem thử ông có tin anh nói không.”

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nhìn cô với ánh mắt đầy tán thưởng.

“Phản ứng nhanh nhạy đấy.”

Khương Nghênh đẩy Châu Dị ra và đứng lên.

“Anh nói anh không truy cứu chuyện Khúc Tích , xem như là tôi nợ tình cảm anh vậy.”

Châu Dị tựa lưng vào bàn ăn nở nụ cười nhìn cô mà không lên tiếng.

Khương Nghênh bước về phía cửa, khom lưng mang giày.

“Châu Dị, làm người cho tử tế vào.”

Châu Dị: “?”

Khương Nghênh ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ lái xe về chung cư của mình.

Cô mua căn hộ này năm ngoái, dường như đã vét sạch mọi tích lũy của cô.

Về đến chung cư, Khương Nghênh bước đến máy nước nóng uống một cốc nữa để ổn định tâm lý. Tay cầm cốc nước tựa vào tường chìm trong suy tư.

Việc cô điều tra nhà họ Châu cực kỳ bí mật, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?

Làm sao Châu Dị biết được?

Uống xong cốc nước, Khương Nghênh đặt cốc xuống và vào phòng tắm.

Nước nóng từ vòi chảy xuống đỉnh đầu cô, Khương Nghênh ngửa đầu hứng nước. Xem ra, việc điều tra cần phải chậm lại. Nếu không Châu Dị sẽ nắm thóp cô nhiều hơn.

Tắm xong, Khương Nghênh lên giường ngủ. Trước khi ngủ cô gửi một tin nhắn: Tạm thời ngưng điều tra Châu gia.

Sáng sớm hôm sau.

Khương Nghênh còn đang trong giấc mộng, di động đặt nơi đầu giường đổ chuông rất to.

Khương Nghênh chau mày cầm điện thoại bấm nút nghe. Giọng nói có đôi chút lười biếng nũng nịu không rõ chữ.

“A lô! Tôi là Khương Nghênh. Ai vậy?”

Người ở đầu bên kia nghe thấy giọng cô có hơi ngẩn ngơ. Nếu như không phải làm trợ lý cho Khương Nghênh nhiều năm, nhận ra giọng của cô, có lẽ trợ lý sẽ cho rằng tai mình có vấn đề. Sau khi nhớ ra bèn vội vàng mở miệng.

“Trưởng phòng Khương, công ty có chuyện rồi.”

Khương Nghênh nghe nói vậy, tay còn lại dụi dụi lông mày.

“Có chuyện gì?”

Trợ lý: “Nghệ sĩ nam đó tối hôm qua không nghe lời chị nói, sáng nay đăng weibo giải thích, đang bị chửi quá chừng trên weibo.”

Khương Nghênh: “…”

Làm trong ngành này khá lâu, Khương Nghênh thực sự cảm thấy có vài người bị lu mờ là đáng lắm.

Anh ta muốn chết, thì có ngăn cũng chẳng ngăn được.

Trợ lý theo Khương Nghênh gần hai năm, biết tính của cô. Những lúc này cô không nói gì tức là đang rất tức giận.

Trợ lý không dám lên tiếng. Nín thở chờ Khương Nghênh trả lời.

Mãi một lúc sau, Khương Nghênh mới thở ra và nói:

“Nói với trợ lý của nghệ sĩ, trông cho kỹ, đừng có đăng thêm cái gì nữa. Giờ tôi đến công ty.”

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm: “Vâng.”

Cúp máy, Khương Nghênh đứng dậy rửa mặt, súc miệng, trang điểm đơn giản lái xe đến công ty.

Vừa vào công ty, Khương Nghênh vẫn còn chưa đứng vững, thì quản lý đưa nghệ sĩ với gương mặt sầu não vào.

“Trưởng phòng Khương, lần này phải làm sao?”

Khương Nghênh đặt túi xuống, nháy mắt nhìn vào đối phương. Giọng vô cùng bình tĩnh:

“Đánh lạc hướng, tối qua Sếp Châu hẹn riêng với ngôi sao đang nổi hạng A tại quán bar.”